Xuyên Việt Toàn Năng Võng Hồng

Chương 13 : lại mua mao lương

Người đăng: Truongyen

Ngày đăng: 19:56 07-11-2019

.
Chương 13: lại mua mao lương Lưu Mạn cảm thấy rất bất lực, "Ta muốn xin trả hàng." "Thật xin lỗi bạn thân mến, túi mao lương đã mở ra là không thể trả hàng được, thật sự xin lỗi." "Các ngươi mao lương có vấn đề, dựa vào cái gì không ta trả hàng?" Lưu Mạn có chút tức giận rồi. Nuôi mèo rất tốn kém, mao lương của hàng này bán giá lại đắt, một túi mao lương lớn tận 15 pound (1pound = 0,4535kg), hơn năm trăm tệ, cô không dám lấy cái này cho Nhật Quang ăn, nhưng cũng không thể cứ thế chịu mất trắng chừng này tiền ah. Trong nhà đúng lúc cần tiền, cô không thể như Lưu Mạn trước đây luôn phô trương lãng phí. "Nếu như các ngươi không cho trả hàng, ta sẽ cho các ngươi đánh giá kém. Mèo của ta bởi vì cái này mao lương, tối hôm qua đều bị đi ngoài ra máu rồi." Lý Tiểu Như đã từng nói qua, taobao chủ tiệm sợ nhất bị đánh giá kém, Lưu Mạn cho rằng chiêu này có tác dụng, không nghĩ tới đối phương không có sợ hãi nói, "Ngươi lấy việc đánh giá kém uy hiếp chúng ta cũng vô dụng, chúng ta sản phẩm không có vấn đề, " nhân viên chăm sóc khách hàng cũng không xưng hô 'Thân thân' nữa rồi, lạnh như băng nói, "Mèo đi ngoài ra máu nguyên nhân có rất nhiều, ngươi dựa vào cái gì nói là chúng ta mao lương vấn đề." Về sau vô luận Lưu Mạn nhắn cái gì cũng không hề nhận được tin nhắn trả lời. Cô tìm tòi cả buổi cuối cùng tìm được chỗ để yêu cầu nhân viên của Taobao tham gia xử lí. Trên đó viết trong vòng 7 ngày thời gian hành chính sẽ xử lý xong. Như vậy trong khoảng thời gian này, Nhật Quang ăn cái gì? Lưu Mạn nghĩ tới Dụ Trạm, lập tức mở Wechat, "Xin hỏi trong tiệm của anh có bán mao lương nhãn hiệu Cats' Garden này không?" Gửi tin nhắn xong cô mới phát hiện hiện bây giờ mới tám giờ sáng, đáng lẽ cô không nên quấy rầy người ta vào sáng sớm như vậy. Thế nhưng mà vài giây sau, Lưu Mạn đã nhận được tin nhắn trả lời, "Có." "Tôi định đến tiệm anh mua mấy túi mao lương." "Được." "Mạn Mạn, con dậy rồi sao?" Ngoài cửa truyền đến Trương Bội thanh âm. "Vâng con dậy rồi." Lưu Mạn để điện thoại di động xuống đi ra mở cửa. "Mẹ và Tôn thúc thúc hẹn gặp mặt bàn bạc về việc của ba con, hôm nay cơm nước con tự lo nhé." "Dạ " Lưu Mạn do dự một chút hỏi, "ba còn bị giam bao lâu nữa?" Trương Bội thở dài, "Còn phải chờ xem thủ tục của viện kiểm sát phải mất bao lâu nữa, chỉ có thể cùng Vương gia mau chóng đạt thành hoà giải." Khoảng thời gian này, Tôn Nhất Nghĩa vẫn liên hệ qua lại với luật sư của đối phương, quả nhiên đúng như dự đoán của ông lúc trước, vị kia Triệu Luật sư ngôn từ hàm súc biểu thị, người con trai út của Vương gia là thành phần trẻ trâu, còn đặc biệt thích đăng bài linh tinh lên mạng, nếu như kéo dài tiếp thì đối với ai cũng không tốt. Người Vương gia cắn chặt 300 vạn, một đồng cũng không chịu bớt. Nhưng mà nói đi thì nói lại, chỉ cần thanh toán được 300 vạn này, đạt được thỏa thuẩn đền bù với đối phương, Lưu Thừa Vũ trong vòng một năm nhất định có thể về nhà, nếu không việc ngồi tù 3-5 năm là chuyện đương nhiên. Trương Bội vốn đã định mặc kệ cho ông ấy chịu ngồi tù, mất việc thì mất, chuyện ông làm sai thì ông nên gánh chịu phần trách nhiệm thuộc về mình, cùng lắm thì làm lại từ đầu. Thế nhưng mà Tôn Nhất Nghĩa nói một khi Lưu Thừa Vũ bị bỏ tù, vậy thì sẽ trở thành vết đen trong lí lịch của Lưu Mạn, sau này cô sẽ không được thi vào làm nhân viên nhà nước, không được vào làm ở xí nghiệp nhà nước, bất kì cái gì liên quan đến chính trị thẩm tra đều qua không được. Trương Bội làm sao có thể tiếp nhận, bà vẫn cảm thấy làm nhân viên nhà nước là công việc tốt nhất có thể cho đứa con gái của mình rồi, bà là mẹ, hiện tại một lòng chỉ vì Lưu Mạn suy tính thôi. Trương Bội mang túi xách đi ra khỏi nhà. Lưu Mạn cũng không có nhàn rỗi, cô quét dọn vệ sinh trong nhà một chút rồi bắt đầu luyện đàn. Thứ hai phải thi cuối học kỳ, Lưu Mạn chỉ có thể tranh thủ thời gian cuối tuần, vừa ngồi luyện đàn là suốt một ngày, chỉ nghỉ ngơi một lát lúc ăn cơm buổi trưa, nếu như không phải có điện thoại nhận bưu kiện, có thể cô vẫn còn luyện tập tiếp. Tiểu khu không cho giao bưu kiện vào, có vài nhân viên giao hàng sẽ gửi hàng ở chỗ nhận hàng thay, có người thì chọn giao lúc người nhận có nhà gọi điện để người nhận đến cửa tiểu khu lấy hàng. Nhân viên giao hàng đem đồ của cô xếp riêng thành một chồng ở một bên, tổng cộng có năm cái thùng, rất dễ thấy, Lưu Mạn ký nhận xong, đang suy nghĩ xem làm sao để mang hết chỗ này về nhà. Phía sau bỗng nhiên vang lên một thanh âm, "Sao lại ngơ ngác đứng ở đây vậy?" Lưu Mạn quay người, rất kinh ngạc ở chỗ này lại gặp được Dụ Trạm, hôm nay trời nắng đẹp, nhiệt độ không thấp lắm, Dụ Trạm mặc một áo khoác dài màu xám nhạt, thẳng tắp cao gầy thân hình, trong tay hắn dắt một con Alaska. Con Alaska này thân hình rất lớn, uy phong lẫm lẫm, chủ nhân của nó lại hong độ thần thái ngút ngàn như vậy, một người một chó hấp dẫn tất cả ánh mắt của những người đến đây nhận bưu kiện. "Tôi đang suy nghĩ xem nên mang cái thùng nào về nhà trước." Dụ Trạm bị dáng vẻ thành thật của Lưu Mạn chọc cười, "Để anh giúp em." Lưu Mạn lắc đầu, "Cái này không tốt lắm đâu." Nàng không muốn lại phiền toái hắn nữa. "Tiện tay mà thôi, coi như tập thể hình ấy mà, em giữ nó giú anh " Dụ Trạm căn bản không để cho Lưu Mạn có cơ hội phản đối, nhét dây xích chó thẳng vào tay Lưu Mạn. Hắn nhìn mấy cái thùng dưới đất có ghi tên Lưu Mạn, xếp lần lượt từ lớn đến nhỏ, nhẹ nhõm trực tiếp nâng lên, đi nhanh hướng tiểu khu đi vào. Lưu Mạn muốn ngăn anh, lại bị Alaska kéo đi về phía trước, không thể không chạy chậm đuổi kịp bước chân Dụ Trạm, lưu lại vô số người kinh diễm ánh mắt, trước đó có người ở trên mạng đánh giá nói Đường Đồ cùng hắn bạn gái là một đôi nhan sắc thần tiên, nhưng giờ phút này người ở chỗ này lại cảm thấy cái này một đôi mới thật sự là nhan sắc thần tiên, bởi vì hai người là mặt mộc hoàn toàn ah. "Mấy thùng hàng đều là bụi bẩn, quần áo của anh sẽ bị bẩn hết " Lưu Mạn lo lắng nói. "Giặt đi là được rồi, đồ này không đắt đâu." Dụ Trạm ngữ khí rất không sao cả, Lưu Mạn đương nhiên tin là thật rồi. "Em mua cái gì đó?" Dụ Trạm hỏi. "Một ít đồ để viết chữ, bút các loại." "Là bút máy và mực hay là cái gì? Em mua bao nhiêu hộp mà nặng như vậy." Dụ Trạm trong đầu đầu tiên nghĩ đến chính là tiểu nữ sinh thường thích bút dạ màu, bút chì màu, với các loại sổ tay đủ màu sắc hình dạng. "Không, ta mua bút mông điềm." "Cái gì cơ?" Dụ Trạm nghe không hiểu. "Chính là bút lông mà mọi người hay nói, còn có giấy và nghiên mực." "Nguyên lai là em đang nói về thư pháp." "Ừm." Dụ Trạm trong lòng mặc dù kinh ngạc, nhưng cũng không quá nằm ngoài dự liệu của hắn. Lần đầu gặp mặt, Lưu Mạn đã cho hắn ấn tượng, khác với những cô gái khác. Ánh mắt của cô không giống với những cô gái trẻ thời bây giờ như vậy trương dương làm càn, mà hàm súc rụt rè, ánh mắt lại sáng ngời, hào phóng bằng phẳng, dù là tối hôm qua áo lông ở bên trong chỉ mặc đồ ngủ, lôi thôi cách ăn mặc, lại mang đến cho người nhìn cảm giác cô là tiểu thư khuê các. Lưu Mạn không muốn nói quá nhiều, ai bảo mình mua giấy và bút, mực là vì kiếm tiền cơ chứ, đúng như Vương Ni Na nói vậy, tục khí, không cao nhã. Alaska rất hiểu chuyện, biết rõ chủ nhân nhà mình đang cua người đẹp, nên rất ngoan ngoãn, không để cho chủ nhân thêm phiền toái, chỉ đứng đó cái đuôi vung qua vung lại, đôi mắt to màu đen vẫn luôn chuyển động. Lưu Mạn hiếu kỳ về chú chó trong tay, hỏi Dụ Trạm, "Đây là chó của anh à?" "Đúng, nó là Paul, là anh nhặt được hai năm trước." "Sao lại có người cam lòng ném đi chú chó đáng yêu như thế cơ chứ " kiếp trước Lưu Mạn đã rất yêu thích tiểu động vật, bây giờ đang nuôi Nhật Quang, nên càng là không thể nhìn cảnh chó mèo phải chịu khổ. "Anh hát hiện nó ở dưới lầu khu nhà mình, nó bị đặt ở trong một cái hộp giấy, bị lạnh run, rất đáng thương." Lưu Mạn có thể tưởng tượng được cảnh tượng khi đó, trong lòng có chút khó chịu, "May mắn gặp được anh, đây là vận may của nó." Dụ Trạm cười nói, "Đúng, những người gặp được anh đều có thể đạt được vận may."
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang