Thiên Tài Cuồng Phi

Chương 1 : Hổ lạc bình dương bị khuyển lấn*

Người đăng: Sở Niệm

Ngày đăng: 12:07 26-05-2018

*Hổ lạc bình dương bị khuyển lấn ~ hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, ý chỉ sau khi lão hổ rời núi, rơi xuống đất bằng gặp nạn, ngay cả chó cũng có thể khi dễ lão hổ. So sánh với ngươi có quyền có thế hoặc có thực lực mất đi quyền thế hoặc ưu thế của chính mình. Một cơn đau đớn thấu xương truyền đến, Dạ Nhược Ly nhíu chặt lông mày, cắn chặt hàm răng, ép bản thân không phát ra bất kì tiếng nào. Nàng nhớ rất rõ ràng, mình và bằng hữu cùng đi thám hiểm ở khu cấm địa tại Đại lục, vô ý gặp phải phong bạo thời không, trong tình thế nguy hiểm, một hào quang thần giới bảo vệ lấy nàng, chẳng qua nàng vẫn bị quấn vào trong đó, chẳng lẽ nói bởi vì phong bạo thời không mà nàng lại xuyên qua lần nữa? Cái sự đau đớn này là lại là chuyện gì xảy ra? Khẽ nhíu lông mày thật chặt, Dạ Nhược Ly mở ra hai mắt, trong chốc lát, một trường tiên hồng sắc vung về phía trên thân thể của nàng. Trong nội tâm đột nhiên cả kinh, nàng muốn đưa tay ra chống cự, nhưng lại phát hiện thân thể không thể xuất lực, chỉ đành phải trơ mắt nhìn trường tiên rơi vào trên người của nàng. "Hí!" Trường tiên dính nước tiêu nóng rơi vào trên người, dù là Dạ Nhược Ly cũng không nhịn được run rẩy, hít một hơi khí lạnh, ánh mắt lạnh như băng quăng về phía thiếu nữ xinh đẹp đang cầm trường tiên trong tay. Thiếu nữ kia ăn mặc trang điểm xinh đẹp, son phấn thoa dày đặc trên mặt, trên trán có một nốt chu sa màu hồng, lúc này thủ phạm đang hung ác trừng mắt nhìn Dạ Nhược Ly. Lúc nhìn thấy thiếu nữ, chẳng biết tại sao một đoạn trí nhớ không thuộc về nàng mạnh mẽ chui vào trong đầu. Thiếu nữ này tên là Vân Tâm Vũ, là Đại tiểu thư phủ Tướng quân Thiên Thủy Triều tại Huyền Vũ Đại lục, chẳng qua là do thiếp thất sinh ra, năm nay mười sáu, bởi vì do trang điểm nên thoạt nhìn nàng ta như nữ tử hơn hai mươi tuổi. Mà cỗ thân thể này thì là tiểu thư dòng chánh phủ Tướng quân, tên là Vân Vãn Ca, mới vừa tròn mười tuổi, còn chưa hoàn toàn trổ mã. Thiên Thủy Triều? Nói như thế, nàng xuyên đến Huyền Vũ Đại lục ngàn năm trước? Có lẽ đây là lần thứ hai nàng xuyên không, hơn nữa đã sớm chuẩn bị tâm lý, vì vậy không có bao nhiêu hoảng sợ. Nhưng xuyên qua thời không lần đầu tiên, từ Trung Hoa đến Huyền Vũ Đại lục, lần này cũng là xuyên qua thời gian, đi tới Huyền Vũ Đại lục một ngàn năm trước… "Không hổ là nữ nhi của tiện nhân Lam Hinh kia, cũng ti tiện giống như bà ta." Vân Tâm Vũ kiêu căng ngẩng cao cái đầu lên, đôi mắt mang theo hung quang và khinh thường quét qua Dạ Nhược Ly, "Tại sao ngươi và mẫu thân tiện nhân kia của ngươi còn không chết đi? Lúc trước, nếu không có bà ta, ta sẽ là tiểu thư dòng chánh phủ Tướng quân, đều là do tiện nhân Lam Hinh kia xuất hiện, làm hại mẫu thân ta chỉ có thể làm thiếp, hừ, ngươi cho rằng phụ thân thật sự thích mẫu thân ngươi sao? Phụ thân chỉ muốn nhờ cậy thanh thế của Lam Thừa tướng mà thôi, hiện tại Lam Thừa tướng ngã, Hoàng hậu tiểu di và Thái tử biểu ca của ngươi bị đày vào lãnh cung, các ngươi mất đi sự che chở đó, cũng chỉ là một con chó ở trong phủ Tướng quân ta thôi." Cả người Dạ Nhược Ly run lên, một cảm giác khuất nhục trào lên trong lòng. Đây chính là hổ lạc bình dương bị khuyển lấn? Nhớ ngày đó, Huyền Vũ Đại lục một ngàn năm sau, có người nào dám can đảm bất kính với nàng chứ? Cho dù không nhìn vào phân lượng Hạ nhiệm Gia chủ siêu cấp thế gia Dạ gia, chỉ riêng thân phận là Đệ Nhất Thiên Tài và Đệ Nhất Luyện Đan Sư, liền đủ để cho Hoàng đế của Đế Quốc nể mặt nàng đến tám phần. Ai ngờ mới vừa xuyên đến đây, liền nhận được đãi ngộ như vậy. Thần sắc Dạ Nhược Ly càng ngày càng lạnh như băng, trong mắt mang theo kiệt ngạo bất tuân, rất khó tưởng tượng, đây là vẻ mặt nên có ở một tiểu nữ hài mười tuổi. Nội tâm Vân Tâm Vũ đột nhiên run rẩy, tay cầm trường tiên cũng hơi phát run, bởi vì nàng ta thấy được bá khí, cuồng vọng, cùng sự uy nghiêm của thượng vị giả nên có trong mắt Dạ Nhược Ly, đây là muội muội tính tình thiện lương của nàng ta ngày trước sao? "Tiện nhân chết tiệt, ngươi dám dùng ánh mắt đó nhìn ta!" Vân Tâm Vũ cắn chặt đôi môi hồng, nghĩ rõ ràng vừa rồi mình lại bị tiểu tiện nhân này hù doạ, trong mắt không nhịn được hừng hực lửa giận, vung roi lên, lại dùng sức quất về phía Dạ Nhược Ly lần nữa: "Ta để cho ngươi dùng loại ánh mắt đó nhìn ta? Ngươi cho rằng ngươi là ai? Vừa rồi chẳng phải ngươi bảo Gia Nhi tới phòng bếp ăn cắp sao? Đã như vậy, bản tiểu thư để cho ngươi ăn đủ!" Vân Tâm Vũ thu lại trường tiên, cầm lấy một cái bánh bao từ trong tay nha hoàn bên cạnh, ném vào mặt Dạ Nhược Ly. Nàng ta nâng chân lên đạp, dùng sức đạp vài cái, khoé môi câu lên nụ cười âm lãnh: "Nhớ kĩ, ngươi và tiện nhân Lam Hinh kia, cũng chỉ là con chó được phủ Tướng quân nuôi dưỡng, đương gia làm chủ chân chính, là mẫu thân của ta!" Khẽ nắm thành hai quả đấm, Dạ Nhược Ly nhắm nghiền hai mắt, áp chế giận dữ trong lòng, mới từ từ mở mắt, trong hai tròng mắt đen giống như ngôi sao bắn ra khí lạnh bốn phía: "Vân Tâm Vũ, nếu ta không chết, sớm muộn có một ngày, ta sẽ sẽ khiến ngươi chết không có chỗ chôn!" Nếu không phải cả người không còn chút sức lực nào, nàng thật sự muốn một cước đap bay nữ nhân ghê tởm này! Đầu tiên Vân Tâm Vũ sững sờ, ngay sau đó lại như là nghe thấy được chuyện gì đó vô cùng buồn cười, liền cười phá lên: "Ha ha, Vân Vãn Ca, ngươi cho rằng ngươi là ai? Chỉ bằng ngươi? Còn có thể khiến ta chết không có chỗ chôn? Ngươi đừng quên thân phận của mình, ta là hòn ngọc quý trên tay Vân gia, mà chẳng qua ngươi chỉ là tiện nhân không ai yêu thương, huống chi ta là Võ Sĩ đỉnh phong, ngươi lại hoàn toàn không có bất kì tu vi nào." Dừng lại một chút, Vân Tâm Vũ cười lạnh một tiếng, tiếp tục mở miệng nói: "Ngươi có biết vì sao phụ thân để ngươi bỏ võ theo văn không? Bởi vì ngươi quá thông minh, từ nhỏ sự thông minh tài trí đó đã phát huy ra, chẳng qua nhìn thấy mẫu thân ngươi và ngươi, phụ thân sẽ nhớ tới chức vị Tướng quân từ đâu mà có, cho nên mặc dù ngoài mặt phụ thân rất sủng ái ngươi, thật ra phụ thân cũng giống như ta, đều ước gì hai tiện nhân các ngươi chết đi, vì vậy, làm sao phụ thân có thể để cho ngươi trở thành Võ giả chứ?" Nghe vậy, Dạ Nhược Ly sững sờ, trong đầu nàng chợt hiện lên nụ cười đầy từ ái trên mặt Vân Lan, nhưng trong tròng mắt đen của Vân Lan, từ đầu đến cuối lại lộ ra quang mang sâu xa thâm thúy, nụ cười này chưa từng đạt tới đáy mắt. Thì ra lúc trước, tất cả yêu thương của ông ta đều là giả bộ, có lẽ là do ánh mắt của người ngoài nên Dạ Nhược Ly cũng không vì vậy mà cảm thấy thương tâm, dù sao nàng cũng không phải là Vân Vãn Ca, với nàng mà nói, Vân Lan chỉ là người xa lạ. Cũng may Vân Vãn Ca đã chết rồi, bằng không nếu như biết được sự thật này thì không chừng sẽ rất bi thương. "Tiểu thư…" Nha hoàn lục y nhìn cả người đầm đìa máu tươi của Dạ Nhược Ly, hơi lo lắng đi tới trước mặt Vân Tâm Vũ: "Tiểu thư, nếu đánh tiếp nữa, không chừng sẽ mất mạng đó, Tướng quân đã dặn dò rồi, nhất định phải trông coi nàng cho tốt, không thể để cho nàng xảy ra chuyện gì, nàng là quân cờ có thể uy hiếp Lam Hinh." Có lẽ đã phát tiết được lửa giận không sai biệt lắm, Vân Tâm Vũ vung roi lên, chán ghét liếc mắt nhìn Dạ Nhược Ly: "Hừ, lần này tha cho ngươi trước, nếu như ngươi lại sai khiến Gia Nhi tới phòng bếp trộm đồ ăn, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi, đúng rồi, ngươi còn không biết đi? Nha hoàn trung thành và tận tâm kia của ngươi cũng nửa sống nửa chết rồi, đoán chừng chống đỡ không được mấy ngày, Lục Nhi, chúng ta đi." Dứt lời, cột trường tiên vào bên hông, ngẩng cao đầu, ở trong tầm mắt lạnh như băng của Dạ Nhược Ly, vênh váo đắc ý bước ra khỏi mật thất. Nếu không phải tiện nhân kia còn có chút tác dụng thì hôm nay nàng ta sẽ giết nàng, bất quá nha hoàn kia lại không cần thiết tồn tại nữa, nàng ta sẽ để cho tiện nhân kia chứng kiến nha hoàn trung thành chết ở trước mặt nàng. Với tình nghĩa giữa hai người, nhất định tiện nhân chết tiệt này sẽ rất thống khổ. Mà nàng ta, cũng muốn nhìn thấy bộ dáng thống khổ của nàng. "Ầm!" Cửa mật thất nặng nề đóng lại, Dạ Nhược Ly nằm trên mặt đất, khắp nơi đầm đìa máu tươi, dường như nàng không có cảm giác, chậm rãi nhắm lại hai mắt sáng ngời kia. Vừa rồi có một vài đoạn ngắn nhập vào đầu, thừa dịp lúc này, nàng chậm rãi tiêu hóa hoàn toàn trí nhớ mà Vân Vãn Ca lưu lại. Trong trí nhớ lưu lại, nàng biết được, một nhà Lam Thừa tướng, cũng chính là dòng họ ngoại công của nàng bị phán tội mưu phản, bị tịch thu tài sản, cả nhà bị xử tội chết, bởi vì do quy của Thiên Thủy Triều, nữ nhi đã gả đi như tát nước ra ngoài, vì vậy Lam Hinh và Hoàng hậu Lam Ny tránh được một kiếp, nhưng Hoàng hậu và Thái tử vẫn bị nhốt vào lãnh cung. Lam thừa tướng trung quân yêu dân, sao có thể làm ra chuyện mưu phản chứ? Mở hai mắt ra, khóe môi Dạ Nhược Ly câu lên một nụ cười lạnh. Lam gia? Không phải Lam gia cũng là siêu cấp thế gia như Dạ gia một ngàn năm sau sao? Bởi vì nàng có một bằng hữu tốt là người Lam gia nên cũng hiểu biết sơ qua về lịch sử Lam gia. Trong lịch sử, Lam Thừa tướng rất cuồng dại, sau khi Lam phu nhân mất cũng chưa từng tái giá, cũng không có bất kỳ thiếp thất nào, nhưng Lam phu nhân chỉ lưu lại hai nữ nhi, không còn cách nào khác Lam thừa tướng đành nhận nuôi một nghĩa tử ở dân gian, tên là Lam Lăng, trước khi xảy ra sự cố, Lam Thừa tướng liền có cảm giác, cố ý tìm cớ xóa tên hắn khỏi từ đường, trục xuất gia môn, bảo vệ được tính mạng của hắn. Năm năm sau, Lam Lăng cường thế trở về, trợ giúp Thái tử trong lãnh cung diệt trừ bạo quân, phụ tá kế vị, sửa lại án sai cho một trăm hai mươi người Lam gia, từ đó về sau đưa Thiên Thủy Triều vào thời kì thái bình thịnh thế. Nhưng trong lịch sử, Lam Hinh và Vân Vãn Ca biến mất một cách thần bí, hiện tại xem ra nếu như không phải mình xuyên qua nhập vào Vân Vãn Ca thì sớm đã chết rồi, Lam Hinh cũng sẽ bị bức tử, mà với sự thâm trầm và tâm kế của Vân Lan, là sẽ giấu nhẹm việc này đi, cũng nhờ vào quan hệ đưa Vân Tâm Vũ vào hoàng cung làm bạn với Hoàng đế, phủ Tướng quân cũng nhận được thánh ân cường thịnh một thời. Nhưng mà, mẫu tử Lam Ny và Lam Lăng cũng không buông tha chuyện tìm kiếm tung tích của Lam Hinh và Vân Vãn Ca, đáng tiếc chính là, những người biết được sự tình năm đó đều chết ở trong tay Vân Lan, chuyện này liền bị giấu nhẹm đi. Nghĩ đến đây, trong mắt Dạ Nhược Ly thoáng qua một tia hàn quang, nếu nàng đã đến đây thì nàng sẽ để cho mưu kế của Vân Lan không thực hiện được. Ai bảo Lam Hinh thật sự là người của Lam gia, vì bằng hữu tốt một ngàn năm sau kia, nàng quyết sẽ không để cho Lam Hinh xảy ra chuyện không may nào! Lúc này, trong thư phòng, nam tử trung niên đứng chắp tay sau lưng, ánh mặt trời ngoài cửa sổ rơi vào trên người của ông ta, thanh y khẽ lay động, cả người tản ra một cỗ uy nghiêm khí phách. Vân Tâm Vũ tiến vào trong phòng, liền nhìn thấy tình cảnh như vậy, nàng ta mở ra bước chân, nhẹ nhàng đi về phía nam tử trung niên kia, trên khuôn mặt diêm dúa lòe loẹt lộ ra một tia cung kính: "Phụ thân, không biết phụ thân tìm nữ nhi có việc quan trọng gì sao?" Nghe thấy tiếng nói của Vân Tâm Vũ, Vân Lan chậm rãi xoay người lại, nhìn thiếu nữ trước mặt, trên khuôn mặt lạnh lùng xẹt qua một tia hài lòng. Đối với nữ nhi này, ông ta thương yêu phát ra từ nội tâm, tuổi còn nhỏ liền trở thành Võ Sĩ đỉnh phong, tại Thiên Thủy Triều cũng có thể trở thành một nhân vật thiên tài, mà ông ta cũng có ý bồi dưỡng nữ nhi này. Chẳng qua Vân Lan tin rằng, nếu để cho Vân Vãn Ca tập võ, thiên phú của nữ nhi kia cũng không thua kém gì Vân Tâm Vũ. Đáng tiếc, nàng là nữ nhi của Lam Hinh, chỉ cần nhìn thấy bọn họ, ông ta sẽ nghĩ tới, địa vị Tướng quân này từ đâu mà có. Mỗi lần đối mặt với đồng liêu, ông ta đều sẽ cảm giác được khinh thường trong ánh mắt bọn họ, cho rằng ông ta là dựa vào nữ nhân mới có bước đến được một bước như hiện giờ. Cho nên ông không thể không buông tha cho bọn họ, chỉ có như thế mới có thể tiêu tan đi sự sỉ nhục mà mẫu tử này mang đến cho ông ta. Đúng lúc gần đây, Nam Cung thế gia, một trong Tứ đại gia tộc về Huyền lực, luyện chế ra một loại đan dược giúp Võ giả đột phá, vì đấu giá được viên đan dược đó, ông ta hắn mới có ý định bán Lam Hinh cho Gia chủ Thương gia để đổi lấy đủ tiền bạc, cũng xem như nữ nhân Lam Hinh còn chút tác dụng đối với ông ta. "Vũ Nhi, nghe nói con dùng cực hình với Vân Vãn Ca?" Hai mắt rơi vào trên mặt Vân Tâm Vũ, Vân Lan lạnh nhạt hỏi, trong giọng nói khó phát hiện ra tâm tình trong nội tâm của ông ta. Vân Tâm Vũ sửng sốt một chút, không biết phụ thân hỏi như vậy là có ý gì, nhưng vẫn luôn cung kính hồi đáp: "Phụ thân, Vũ Nhi biết sai rồi, không nên đánh Vân Vãn Ca." "Không, Vũ Nhi, con không làm sai." Vân Lan lắc đầu một cái, khoé môi câu lên một nụ cười lạnh: "Vân Vãn Ca kia không xứng làm nữ nhi của ta, chỉ có con và Điệp Nhi mới là nữ nhi ta thương yêu, cho nên con muốn làm gì nàng đều được, chỉ cần lưu nàng một mạng là đủ rồi, dù sao ta còn cần dùng nàng để uy hiếp Lam Hinh." Nghe vậy, trong lòng Vân Tâm Vũ vui vẻ, nói như thế, sau này nàng ta có thể quang minh chính đại dùng cực hình với tiện nhân Vân Vãn Ca kia rồi sao? Ngay trong lúc Vân Tâm Vũ vui mừng, thiếp thân thị vệ của Vân Lan vội vã chạy vào, chắp tay ôm quyền nói: "Gia chủ, Lục công chúa và Tứ hoàng tử đến." Lục công chúa và Tứ hoàng tử? Vân Lan hơi sững sờ, khẽ nhíu mày kiếm, trong hài tròng mắt đen lãnh khốc xẹt qua một tia khó hiểu: "Quan hệ giữa Lục công chúa và Vân Vãn Ca rất tốt, nàng đến cũng là chuyện bình thường, nhưng thân mẫu Lục công chúa mất sớm, lại không được Hoàng thượng sủng ái, hoàn toàn không cần để vào mắt, chẳng qua Tứ hoàng tử này, hắn đến đây làm gì?" Mặc dù không hiểu, nhưng hai người trong Hoàng tộc đến, ông ta vẫn phải tự mình ra trước nghênh đón. Ngược lại với Vân Lan nghi ngờ, Vân Tâm Vũ lại hưng phấn, Tứ hoàng tử này chính là Đệ Nhất Mỹ Nam Thiên Thủy Triều, hơn nữa ngay cả một thiếp thất cũng không có, nếu may mắn được hắn để mắt tới, chẳng phải là có thể trở thành Hoàng tử phi. Hơn nữa Thái tử bị phế, hắn rất có thể trở thành Thái tử, vì vậy, nàng ta nhất định phải nhân cơ hội này kết giao với Tứ hoàng tử. Vân Lan hiển nhiên nhận ra suy nghĩ của Vân Tâm Vũ, khẽ mỉm cười: "Vũ nhi, đi cùng với ta ra mắt Tứ hoàng tử." "Vâng, phụ thân." Khoé môi Vân Tâm Vũ dần dần mở rộng, khuôn mặt diêm dúa lòe loẹt treo lên nụ cười tràn đầy tự tin, nàng ta tin, với mỹ mạo của mình, Tứ hoàng tử tuyệt đối sẽ không thờ ơ.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang