Thần Y Thay Gả: Phúc Hắc Thế Tử, Không Bỏ Được

Chương 6 : Đổng Thị đích thân ra tay

Người đăng: nganhh

Ngày đăng: 14:43 03-04-2018

Ngày Mục Cẩm Y xuất giá đếm ngược buổi chiều ngày thứ hai, Thái thú phu nhân Đổng Thị, tự mình đến hậu viện Mục Oánh Bảo. Không có biện pháp, ai bảo nàng đau lòng con gái ruột đâu! An Linh nha đầu bên người Đổng Thị, đã lên trước lớn tiếng chào hỏi, nói phu nhân đến, bên trong nhưng chỉ có An Nghi liền đi ra chào đón. "Thật là không có quy củ." An Linh bất mãn vừa nói xong, lại thấy phu nhân nhà mình ánh mắt dữ tợn trừng tới, bị sợ, nàng vội vàng thấp đầu lui sang một bên. Thế nào quên mất, phu nhân bây giờ là muốn cầu cạnh vị bên trong kia! Nếu không, lớn chuyện hơn nữa, chỉ cần sai nha hoàn tới truyền đạt một tiếng là được, phu nhân nơi nào sẽ tự mình đến cửa. Lời của An Linh, An Ny nghe thật rõ ràng, nàng dĩ nhiên cũng biết vị bên trong kia không ra ngoài đón phu nhân, đó là thất lễ thật lớn. Nhưng là, nàng có kéo, vị kia cũng không chịu đứng lên, nàng cũng là bế tắc a! "Phu nhân mời." An Ny cũng không dám thay vị bên trong kia chối bỏ trách nhiệm, càng không có can đảm nói láo, cứng rắn ngẩng đầu lêncung kính tiến lên vén màn cửa. Màn cửa vừa vén lên, tuy là Đổng Thị ấm ủ trong lòng vì con gái ủy khuất đến cầu toàn, cũng cứ thế bị một màn trước mắt giận đến cắn răng. "Đại bá mẫu tới, mau ngồi, Oánh Bảo cho ngươi đập hạt thông ăn." Người bên bàn một tay cầm búa nhỏ, rất là chân thành gọi. Thần sắc kia, thế nào nhìn, đều là bộ dạng nhìn thấy Đổng Thị rất vui vẻ. Đổng Thị âm thầm cắn răng, trên mặt vẫn còn không thể không treo nụ cười hiền lành, tiến lên ngồi ở một bên; "Nếu thích ăn, để cho người làm là được, thế nào lại tự động tay, vạn nhất làm bị thương thì không tốt." "Không có chuyện gì, chính là tự mình động thủ mới có chút ý tứ. Ai nha, không khống chế được lực đạo, bá mẫu mau ăn, rất ngon." Mục Oánh Bảo đang khi nói chuyện lại đập một hạt thông, sau khi một búa đập xuống, hạt thông vỡ nát, bên trong nhân cũng đập vỡ vụn. Mục Oánh Bảo rất áo não nhíu chân mày, cẩn thận nhặt lên mảnh vụn trên bàn, lại dùng tay khẩy nhân dính vào trên búa, sau đó rất là thân mật kéo tay Đổng Thị qua, đem một nắm nhân hạt thông vỡ kia đặt ở lòng bàn tay nàng. Nữa sau đó, ngẩng đầu lên, mắt lấp lánh rất là hiếu thuận rất là khẩn cấp chờ Đổng Thị ăn. Đổng Thị cũng không phải là đại phu nhân trong gia đình bình thường, là đương triều Thái thú phu nhân, mặc quần áo ăn uống đều là tương đối ý tứ. Trong ngày thường ăn loại quả cứng, đều là người làm lột quả đưa nhân, phàm là có chút hư hại, đều phải bỏ đi. Bây giờ, lại để cho nàng ăn qua, chính là một đống vụn khẩy trên búa? Nhìn đã cảm thấy chán ghét, chứ đừng nhắc tới ăn vào miệng. Một bên An Linh, mới vừa nhớ dạy dỗ, vào lúc này cũng không dám nói gì. An Ny lại là trái tim níu chặt, thay cô nương lau mồ hôi một cái! Tuy nói phu nhân đã thông báo, vị cô nương này từ nông thôn tới, không hiểu lễ phép cũng sẽ không câu nệ, nhưng là, trước mắt như vậy, cô nương ngươi tốt xấu cũng nên ý tứ một chút cũng tốt! Vả lại nói, phu nhân đối với thức ăn rất là chú trọng, từng lớp hạt thông kia cũng là phải cẩn thận bóc mới được. Cô nương lại đập vỡ vụn thành đống cặn bả, vậy còn lấy tay trực tiếp phủi đi phủi lại để vào cho trong tay cho phu nhân ăn? "Thật là đứa bé hiểu chuyện." Đổng Thị chưa ăn đồ trên bàn tay, rất là cảm khái thở dài, một tay lôi khăn lau chùi khóe mắt, một cái tay khác rất tự nhiên liền lật để lên bàn, đồ trên lòng bàn tay tự nhiên cũng rơi ở trên mặt bàn. Trong lòng bàn tay còn có dính một chút, nhưng nàng cố chấp không dùng khăn phủi sạch sẻ. "Bá mẫu ta bây giờ cũng buồn chết, nơi nào ăn được. Nghĩ tới Đại tỷ tỷ đáng thương của ngươi, gả qua liền phải thủ tiết, lòng ta đây như có dao cắt trong lòng. Bảo nha đầu, ngươi ở nông thôn lớn lên, ngươi là không biết, trưởng nữ nhà ta như vậy, đó cũng là không phải tùy ý chọn phu gia. Ban đầu nghĩ, nàng gả tốt lắm, sau này cũng có năng lực giúp đỡ đệ đệ muội muội các ngươi những thứ này. Tưởng đạt được ước nguyện, ai, Đại tỷ tỷ ngươi mạng khổ, bá mẫu ta số khổ." Đổng Thị rất là bi thống nói , mắt cũng đỏ, nước mắt một chuỗi một chuỗi rơi xuống, nước mắt rơi trên vạt áo gấm hoa, thuận theo rơi xuống. Mục Oánh Bảo cũng nhìn ngây người, vị phu nhân Thái thú này vải vóc trên người là loại gì vậy, đẹp mắt không nói, còn mang chức năng chống nước? Quá thần kỳ có được hay không? Đổng Thị là khóc thật, bởi vì vừa nghĩ tới chuyện nữ nhi, nàng thật sự là không nhịn được muốn rơi lệ, trời đất chứng giám không phải là giả bộ! Chẳng qua là, mình cũng khóc thành như vậy, con ranh nha đầu này đến tột cùng là biểu tình gì vậy? Nàng thế nào có thể có phản ứng như vậy chứ ? Đổng Thị cố nén đau buồn, lần nữa ưu nhã lau nước mắt trên mặt; "Bảo nha đầu, xin lỗi, Đại bá mẫu thất thố." Đổng Thị coi như trong lòng thật lòng khó chịu, nhìn phản ứng vị bên người này, cũng khóc không nổi nữa. Nàng cảm thấy đơn giản là khuất nhục, sớm biết như vậy, còn không bằng nghe lão gia, thành thân ngày đó, trực tiếp cho nàng uống một ly nước trà thêm thuốc, sau đó đắp khăn cô dâu đội đầu lên kiệu hoa là được. Nhưng là, nàng đây không phải là cảm thấy, nếu như có thể để cho tiểu nha đầu này cam tâm tình nguyện thay thế con gái bảo bối của mình đi gả, chuyện cũng ổn thỏa chút. Ít nhất nàng đáp ứng, sau khi đến bên kia cũng sẽ không nháo, sẽ dựa theo sự dạy dỗ của mình giải thích! Hai ngày này, để cho hai thị thiếp của lão gia thay phiên tới làm thuyết khách, nhưng là vị này, dầu muối không vào hoàn toàn không phản ứng a. Thật là không có biện pháp, Đổng Thị lúc này mới đích thân ra tay, muốn thử một lần cuối cùng nữa. Quả thực không được, vậy cũng chỉ có thể dùng chiêu đó. Mục Oánh Bảo thấy vị này khóc đang thương tâm, bỗng nhiên ngưng lại, không khóc nữa, lúc này mới nhớ tới, là mình mới vừa mất thần, vì vậy không phối hợp tốt! Có chút ngượng ngùng, thế nào có thể như vậy chứ, đây là đối với người ta không tôn trọng a! "Đại bá mẫu, ngươi chớ thương tâm. Đại tỷ tỷ là người tốt như vậy, đoan trang lại hiền lành, ông trời thế nào sẽ tàn nhẫn đối với nàng chứ ? Có lẽ, Tiết cô gia căn bản là không có chuyện gì, chẳng qua là có nguyên nhân gì trì hoãn, không có phương tiện thông tin, mới tạo thành hiểu lầm, có những lời đồn đãi không tốt kia. Nói không chừng, hai ngày này sẽ có tin tức tốt truyền tới đâý." Mục Oánh Bảo rốt cuộc chuyên tâm nghiêm nghị đối mặt với Đổng Thị, an ủi khuyên bảo nàng. Đổng Thị thật ra thì đã không còn kiên nhẫn cùng trước mắt nha đầu này nói linh tinh nữa, muốn đứng lên phất tay áo đi, nhưng là lại nghĩ một chút, như vậy không ổn. Vì vậy, cam chịu để cho mình ngồi chốc lát. "Ngươi mới tới mấy ngày không biết chuyện này, cũng không trách ngươi được. Tiết gi kia, nghe nói cũng chuẩn bị xây mộ chon y phục, người là mười thì có tới tám chín phần không về được." Đổng Thị kiên nhẫn giải thích, nhưng là đã bỏ loại tâm tư đi khuyên nàng, vì vậy, trên mặt lại không có dấu vết bi thương. Lại chắc chắn như vậy? Mục Oánh Bảo từ trong lời nói của Đổng Thị phân tích, Mục phủ đều ban đầu định tìm người đời gả cho thế tử họ Tiết kia, tám mươi phần trăm trở thành sự thật là xong đời. Nếu là thật Tử Kiều Kiều không về được, vậy mình đồng ý thay Mục Cẩm Y gả qua, cũng không cái gì ghê gớm a. Cũng sẽ không cũng tân lang có động phòng, trên danh nghĩa là thế tử phu nhân, nhà kia cũng sẽ không quá thua thiệt đối xử với mình. Còn có thể mượn cơ hội này ở Mục gia hung hãn moi một khoản, sau đó một đoạn thời gian đến Tiết gia làm thế tử phu nhân tạm thời, chờ thân thể này lớn hơn nữa, đem hoàn cảnh kinh thành quen thuộc, hơn nữa mượn danh nghĩa thế tử phu nhân, ở kinh thành lăn lộn quen mặt, sau đó làm tiếp việc khác, có phải hay không sẽ dễ dàng hơn nhiều? Mục Oánh Bảo bỗng nhiên thì có ý tưởng. . .
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang