Thần Y Thay Gả: Phúc Hắc Thế Tử, Không Bỏ Được

Chương 12 : Lạy thiên địa vào động phòng

Người đăng: nganhh

Ngày đăng: 22:18 07-04-2018

Nửa canh giờ sau, bên ngoài âm thanh pháo trúc vang lên, người đón tân nương đã tới. Lừa gạt Mục Oánh Bảo che khăn đội đầu tân nương bên tai nghe lời cát tường, sau đó bị người cõng lên đi ra ngoài. Đến triều đại này ba năm, đối với một ít tập tục cũng là nghe thấy mắt thấy biết được chút. Giờ phút này người cõng nàng, hẳn là thiếu gia của Mục gia, cũng chính là huynh trưởng của cô dâu. Tới Mục gia những ngày qua, cũng chỉ cùng các nữ quyến thấy nhiều. Đến nổi nam nhân, cũng chỉ là gặp một lần khi ra mắt vị bá phụ Thái thú kia mà thôi. Mục Oánh Bảo không biết, là người ta căn bản cũng không thèm nhìn nàng, hoặc là cố ý tránh đi. Bất quá, nàng cũng không có hứng thú. Liền so với bây giờ, nàng cũng không tò mò rốt cuộc vị cõng mình kia là ai, có người cõng là được, không cần pháo hoa, càng không cần thêm phần nhân tình. Nhìn kiệu hoa ở giữa tiếng kèn nâng lên, từ từ đi xa, người Mục phủ đều thở phào nhẹ nhõm. Người mang đi, chuyện coi như hoàn thành hơn phân nửa. Phụ phu Mục Thái thú trên mang vẻ mặt đang gả con gái, trong lòng vẫn là có chút điểm lo lắng, ở đại sảnh bên kia gọi khách mời vào tiệc. Chuyện vui hôm nay, đồ cưới, yến tiệc trong phủ, nên phô trương có phô trương , nên tân khách tới hoàn toàn không biết Mục gia mang đi ra chính là hàng giả, tới tham gia cũng là sẽ nhiều chứ không ít, quà tặng chất đầy hai gian buồng. Có thật lòng tới, cũng có người ngại mặt mũi không thể không tới. Có người có sở trường về xem lời nói và sắc mặt, đã sớm nhìn ra Thái thú Hôm nay vẻ mặt có chút dị thường. Nhưng là, trong lòng cũng suy đoán, cảm thấy đó là bởi vì Tiết thế tử đến bây giờ sinh tử không biết trước, Thái thú vẫn còn không thể không đem gả con gái qua, hai phụ phu hắn dĩ nhiên không cách nào vui vẻ được. Trong đám người khách mời, có đồng tình, cũng có người sao cũng được, còn có người cười trên sự đau khổ của người khác. Vô luận là ai, đều không nghĩ tới, Mục Thái thú lại có thể tìm người thay gả đi. Mục Oánh Bảo ngồi ở trong kiệu, len lén vén lên khăn tân nương đội đầu hóng mát, lại không có vén màn kiệu lên nhìn ra náo nhiệt phía ngoài. Nàng cảm thấy, thời gian sau này sẽ đi dạo một vòng kinh thành, không cần quan tâm một hồi trước mắt. Chỉ cần kiệu vào Tiết phủ, mình coi như hoàn thành đáp ứng chuyện của Mục gia, liền có thể yên tâm thoải mái được phần đồ cưới phong phú kia. Nhưng là, dọc đường lộ tẩy, chưa đi đến cửa Tiết gia, đến lúc đó bên kia không thu, Mục gia lại tức giận vậy mình chẳng phải là hai tay trống trơn, vô ích một lần? Đến nỗi sau khi vào Tiết phủ, người ta là lưu lại mình, hay là đuổi ra ngoài, nàng là nửa điểm cũng không lo lắng. Ai nha, đáng nhẽ phải thua thiệt mình kiên trì ăn đồ. Còn nói giờ lập tức tới ngay, không thể ăn đồ. Nàng ăn một chén canh trứng, hai khối bánh táo, một lồng hấp bảnh chẻo, sau đó lại lần nữa súc miệng rửa mặt trang điểm, rồi ngồi một lúc lâu rước tân nương mới đến. Nghe lời nói dối của các nàng, thua thiệt hay không là ở mình! Người một nhiều lên, An Ny nha đầu kia đã không thấy tăm hơi, không phải là sợ mình bắt nàng bồi gả chứ ? Hay là vì cái nguyên nhân gì khác không thấy. Ai, hy vọng người Mục phủ không đến nổi sẽ giết nàng diệt khẩu đi. Thật nếu là nói như vậy, cũng giết không nổi ! Suy nghĩ lung tung một hồi, nàng chợt nhớ tới, cúi đầu đem cái bọc ngân phiếu kia lại kiểm tra cẩn thận đến, phòng ngừa chờ một chút vào Tiết phủ lộ tẩy, trong hỗn loạn vô tình làm rớt. Trên tai và cổ đeo loại nạm ngọc, cổ tay phải đeo vòng ngọc có hình long phượng, trên cổ tay trái đeo vòng phỉ thúy , nàng càng xem càng vui mừng một chút cũng không dừng được. Trên người có mười ngàn hai ngân phiếu, còn có phần đồ cưới phòng thân, mấy loại đồ trang sức này cũng không cần bán. Thân phận và địa vị Tiết phủ, chắc khinh thường muốn phần đồ cưới kia của mình, Mục Oánh Bảo luôn luôn lạc quan bắt đầu suy nghĩ, ở Tiết gia đại khái muốn đợi bao lâu? Là sau mấy ngày? Hay là mấy tháng? Một năm nửa năm còn được, quá lâu cũng không tốt, vạn nhất nhà bọn họ muốn cái gì thờ trinh tiết, lưu cả đời mình, vậy cũng không được! Mới không cần đem thật tốt thanh xuân tiêu hao ở chỗ này đây! Chờ một chút coi lại đi! Trong lúc miên man suy nghĩ, kiệu hoa ngừng lại, nghe bên ngoài vang lên lần nữa âm thanh pháo trúc, còn có người cao giọng đang kêu cái gì, tân nương đến, tân lang đá kiệu hoa. Mục Oánh Bảo ý thức được, đây là đến nơi rồi, nhanh đem khăn đội đầu tân nương lần nữa đậy kín, đoan đoan chính chính ngồi. Đá kiệu nàng biết, đơn giản chính là tân lang tới đối với màn kiệu đá một chút. Ngụ ý là gì nàng ngược lại không rõ, dù sao không phải đá nàng trên người, không sao. Màn kiệu bị vén lên, Mục Oánh Bảo xuyên qua khăn đội đầu chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy có người phụ cận, đem nàng đỡ ra kiệu. Bên tai âm thanh nhắc nhở cẩn thận, hình như là bà hỉ. Ra kiệu, Mục Oánh Bảo vì để tránh cho người vây xem bên cạnh nhận ra, vội vàng hồi tâm cẩn thận từ từ đi về phía trước. Dù sao muốn nhìn một chút người thay thế tân lang đá màn kiệu là dạng gì, lại không thể vén lên khăn tân nương nhìn. Ngượng ngùng, ta cũng là ăn nhờ ở đậu, không thể không làm như vậy. Thời điểm nàng bước lên tấm vải màu đỏ trên đất ở ngưỡng cửa, trong lòng mang áy náy lẩm bẩm. Rốt cuộc, bà hỉ thấp giọng nhắc nhở, nàng lúc này mới dừng lại. Bên tai nghe bốn phía, người rất nhiều. "Nhất bái thiên địa." Người kêu lễ nghi kéo dài âm. Mục Oánh Bảo rất nghe lời để bà hỉ đỡ vòng vo phương hướng, cúi người xuống. "Nhị bái cao đường." Người kêu lễ nghi lại kêu. Mục Oánh Bảo đối với người ngay phía trước, quy quy củ củ cúi xuống xuống. Hai vị này, nhìn ta lạy nghiêm túc như vậy, chờ phát hiện ta là giả, phiền toái hai vị lý trí ôn nhu chút, hắc, có tức giận hướng người phía sau xúi giục tức giận đi! "Phu thê giao bái." Vừa mới quay người lên, lại nghe tiếng người kêu lễ nghi. Phu thê? Mục Oánh Bảo ý thức mình cùng người thay thế tân lang kia đang ôm một con gà trống lạy lẫn nhau, rất muốn cười. Dùng sức kìm nén, cúi người lạy lại. Ở hiện tại ăn thật nhiều loại gà, gà chiên, gà nướng, chân gà tiêu cay, thịt gà rán, mề gà nướng, cánh gà rim. Bây giờ lạy nó một cái, coi như người ăn thịt là biểu đạt sự tôn trọng một chút cũng không sao. "Kết thúc buổi lễ, đưa vào động phòng." Mục Oánh Bảo mới vừa ngồi dậy, lại nghe đến một câu. Câu này để cho nàng hơi khẩn trương chút, không có tân lang động phòng nàng mới không cần khó xử. Nàng khẩn trương là, sau đến động phòng, liền muốn vén lên khăn đội đầu tân nương, bị lộ tẩy! Trên tay lụa đỏ giật giật, nàng mới phản ứng được, là người ở đầu kia nhắc nhở mình cùng hắn đi. Được rồi, đã đi tới bước này, khẩn trương cũng vô ích, đổi ý cũng muộn, thuận theo tự nhiên đi! Vừa đi, bên tai có người nói chúc mừng. "Chúc mừng Thế tử gia." "Thế tử gia là người gặp chuyện vui tinh thần sẽ thoải mái." Mục Oánh Bảo nghe, cảm thấy không nói, những người này nịnh hót, da mặt cũng quá dầy đi. Còn chúc mừng Thế tử gia? Đối với một con gà trống, hoặc là nói người thay thế Tiết thế tử kia, cứ như vậy nói bậy nói bạ? Đi lòng vòng, lại bước vào một phòng, được đỡ đến mép giường ngồi xuống, bên tai vang lên lần nữa âm thanh chúc mừng không ngừng. Ai, không sai biệt lắm là được, vẫn chưa xong à? Mục Oánh Bảo bất đắc dĩ lẩm bẩm nề nếp ngồi ngay ngắn . Bên tai nghe âm thanh cửa đóng, sau đó bên trong nhà thật giống như liền thanh yên tĩnh trở lại. Mục Oánh Bảo do dự một chút, giơ tay lên muốn vén lên khăn đội đầu tân nương nhìn một chút tình huống, vừa nghĩ liền giơ tay lên vừa vén một chút xíu, trên tay chính là đau xót. Trước mắt khăn đội đầu tân nương, một đôi giày bọc trong áo choàng đỏ. Tê, đây là tình hình gì, thay thế người bái đường, còn phải lưu lại thay thế động phòng à. . .
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang