Ở Tinh Tế Viết Kiểu Trung Quốc Quái Đàm Sau
Chương 1 : QUY TẮC QUÁI ĐÀM 1
Người đăng: luuly13
Ngày đăng: 12:50 16-02-2024
.
Mặt tường móc meo loang lổ vết dầu mỡ, những cái bóng đèn đen kịt mờ nhạt vì sử dụng quá lâu, ánh sáng lắc lư trong đêm tối, phản chiếu phần cơm đã nguội lạnh. Hết thảy mọi thứ tạo nên một khung cảnh mục nát xưa cũ.
Tại thời đại tinh tế, nơi đây thuần túy là tàn lưu thời đại cũ, nghèo khó và lạc hậu.
Nhưng giờ phút này, lại xảy ra một trận náo động, với những lời mắng chửi của người lớn xen lẫn sự chế giễu của những người ngoài cuộc.
Và ở giữa đám đông đang ồn ào là một cô gái trẻ tuổi với vẻ ngoài chật vật.
Có người hất canh lên người cô, nước canh đầy dầu mỡ theo mái tóc đen chảy xuống đến quần áo màu đen, sau đó theo góc áo nhỏ từng giọt nhớp nháp trên mặt đất. Quần áo ẩm ướt và bẩn thỉu nhưng cô vẫn im lặng, dáng vẻ đầy ngơ ngác.
Cô đang suy nghĩ về hoàn cảnh của mình.
An Mệnh không rõ tại sao, giây trước cô còn đang gõ bàn phím viết tiểu thuyết kinh dị, giây sau cô lại không duyên cớ đến nơi này.
Cô do dự và thậm chí có chút không biết phải làm sao, nhìn trái nhìn phải hoàn cảnh chung quanh, tiếp nhận những ký ức không thể giải thích trong đầu.
Người đàn ông to lớn trước mặt không hài lòng với sự im lặng của cô, tức giận hét lên: “Nói! A? Không nói lời nào đúng không?”
“Như thế nào? Cô bày quầy bán hàng lâu như vậy mà một chút tiền cũng không kiếm được sao? Tôi vừa yêu cầu trả tiền thì cô lại bày ra cái bộ dáng này?”
Vừa nói, hắn vừa cười khẩy đá chiếc ghế ngã lăn, người đàn ông thân hình to lớn dùng hết sức lực, chiếc ghế rẻ tiền dễ dàng vỡ ra, hắn bẻ gãy chân ghế, định đập về phía An Mệnh
Âm thanh xé gió bí mật kèm theo những tiếng kinh hô đầy mong đợi của những người xung quanh. Nhưng nó đột ngột dừng lại trên đỉnh đầu của An Mệnh.
Ngay trước khi nó chạm vào An Mệnh, chân ghế đã dừng lại vững vàng trên không.
Người đàn ông cao lớn nhìn An Mệnh từ trên xuống dưới bằng ánh mắt kỳ quái: “Khuôn mặt xinh đẹp này mà bị hủy hoại thì thật đáng tiếc, đem cô đi bán không chừng có thể kiếm được không ít tiền a”.
An Mệnh lúc này mới ngừng hồi tưởng, định thần lại, cô ngước mắt nhìn người đàn ông cao lớn, mở miệng nói trước: “Tôi sẽ trả lại tiền cho các anh, nhưng sẽ phải mất một ít thời gian.”
“Thời gian? Chúng tôi đã đợi cô trả tiền bao lâu rồi?” Người đàn ông cao lớn không kiên nhẫn, hắn ta liếc mắt nhìn những người xung quanh, chuẩn bị đem An Mệnh mang đi trước sự chứng kiến của mọi người.
An Mệnh không biết hành động này của hắn ta tại nơi đây có tính là phạm pháp hay không, nhưng những người xung quanh hiển nhiên không có ý định giúp đỡ.
Bọn họ thậm chí còn đứng bên cạnh nhìn xem và cười ha hả, thỉnh thoảng cũng có người phàn nàn: “Món này tôi còn chưa có ăn xong, tiền này ai sẽ đứng ra bồi thường a?”
“Nếu đem cô ta bán đi, anh có thể chia cho chúng tôi một ít.”
“Nghĩ cái gì đâu? Với tình hình hiện tại của cô ta, số tiền bán được nhiều khi còn không đủ để trả nợ.”
“Cô ta nghèo kiết xác lại không có dị năng, nếu thật sự đem bán đi, có lẽ có thể tạo ra chút giá trị.”
An Mệnh nhạy cảm nắm bắt được mấy chữ “Không có dị năng” và “Nghèo kiết xác”, kết hợp với ký ức trong đầu, cô gần như chắc chắn về tình cảnh hiện tại của mình.
Tôi đã xuyên qua đến một cuốn tiểu thuyết ngược nữ chính mà tôi đã đọc trước đây.
Nội dung tiểu thuyết viết về tương lai, khoa học kỹ thuật phát triển, con người thức tỉnh dị năng và rời bỏ trái đất để mở rộng lãnh thổ vũ trụ.
Trong một môi trường mà tất cả mọi người đều luyện tập võ thuật và dị năng đặc biệt được tôn trọng, công nghệ kìm hãm sự sáng tạo và AI hạn chế hoạt động giải trí. Giải trí suy tàn từ thế hệ này sang thế hệ khác cho đến khi nó bị chôn vùi trong lịch sử.
Tuy nhiên, vui chơi giải trí làm kích thích tinh thần, đây mới là nguyên nhân trọng yếu cho dị năng phát triển, vì thế dị năng cũng suy giảm và bị tầng lớp thượng lưu lũng đoạn, trở thành chuẩn mực cho giới quý tộc.
Nữ chính sinh ra trong tầng lớp quý tộc. Bởi vì không có dị năng nên cô bị mọi người xem như phế vật.
Gia tộc đã từ bỏ nữ chính và nhận nuôi một đứa con gái có dị năng cấp S để thay thế vị trí của cô. Nữ chính thật vất vả mới có thể trở về gia tộc, nhưng cũng chỉ là đối tượng được mang ra so sánh với vị giả thiên kim kia, khi cô có người yêu, đối phương lại coi cô là thế thân cho giả thiên kim.
Cuộc đời của nguyên chủ có thể tóm gọn trong một câu: cuộc đời của một kẻ phế vật bị khinh thường.
Kết quả là bây giờ tôi đã xuyên vào nhân vật nữ chính.
Thời đại này học phí cao ngất, nữ chính vì đến trường đã thiếu nợ không ít, bởi vì không có dị năng không tìm được việc làm lương cao, cho nên cô thường xuyên bị người đòi nợ.
An Mệnh đau đầu mà xoa nhẹ trán của mình, quay người xé mở phiếu thanh toán trên tường, lưu loát rơi xuống sàn nhà.
“Anh không phải là chủ nợ duy nhất của tôi. Sau khi bán tôi, anh sẽ chia chiến lợi phẩm như thế nào? Hơn nữa, trong số rất nhiều chủ nợ của tôi, sẽ có vài người anh không đắc tội nổi.”
An Mệnh nói: “Nếu anh bán tôi đi thì anh chỉ nhận được tiền một lần. Chưa kể đến anh có thể bán được bao nhiêu. Tôi sống đến bây giờ, hàng tháng đều đặn trả nợ. Chẳng phải tôi đang làm công miễn phí cho anh sao? miễn phí mỗi ngày? Lợi nhuận lâu dài sẽ tốt hơn nhận tiền một lần đúng không?
Người đàn ông cao lớn sững sờ tại chỗ trong giây lát, không ngờ cô gái này vốn luôn hèn nhát, dễ bị bắt nạt lại có thể nói ra một câu có lý, có cứ như vậy. Trong lúc nhất thời, hắn ta có đôi chút chần chừ muốn nói lại thôi.
“Nhìn bộ dáng của cô đi, đây là làm phế vật làm đến quen thuộc a.” Hắn ta như thường lệ châm chọc mấy câu, nhưng cũng thay đổi chủ ý, nếu thật sự đem người bán đi, các chủ nợ nhiều như vậy chia tiền sẽ là vấn đề lớn. Tốt hơn hết là để cô ta làm việc không công.
Nhưng hắn lại không muốn đơn giản như vậy rời đi, đành phải nói vài câu tàn nhẫn: “Đừng cố giở trò gì, đừng quên thẻ căn cước của cô còn ở trong tay chúng tôi.”
Người đàn ông cao lớn bỏ lại chiếc chân ghế gỗ rồi xoay người rời đi, hắn còn cảm thấy có chút không đúng, chính mình lúc nào làm việc nửa vời như thế này?
Thấy không có trò hay để xem, những người chung quanh dần dần cũng giải tán. Những người không có ra mặt giúp đỡ và những người ở phía sau chế giễu cũng không còn ồn ào nữa.
Tiếng ồn ác ý ngắn ngủi trôi qua, và nơi này quay về tĩnh mịch.
An Mệnh chờ tất cả mọi người rời đi, cô nhìn hoàn cảnh rách rưới chung quanh, Cô thản nhiên di chuyển một chiếc ghế còn nguyên vẹn tới, vừa định nghĩ xem nên làm gì tiếp theo, cô đột nhiên nghe thấy một lời quở trách sắc bén.
【 A... A... A... A...! Cô đang làm cái gì vậy a...! Lúc này cô không phải bị bán cho nhân vật nam chính sao...! 】
【Tôi quả thực bó tay với cô rồi! Cô làm như vậy thì sao quen biết được nhân vật nam chính? Thật phục! Tôi yêu cầu cô thay thế nữ chính và cô làm việc như thế này?】
Âm thanh chói tai khiến An Mệnh đau đầu, đang định nhìn xung quanh để xem âm thanh phát ra từ đâu thì cô nhận ra âm thanh đó phát ra từ đầu mình.
An Mệnh bối rối một lúc mới hiểu ra.
Chính mình đến đây là bởi vì nữ chính trong tiểu thuyết bị ngược đãi quá thống khổ, nguyên tác nữ chính thức tỉnh ý thức, thoát khỏi cổ thân thể này, hệ thống vì lắp đầy sơ hở mới mang mình đến.
“Cho nên tôi giống như bị đẩy vào hố lửa?” Giọng điệu An Mệnh có chút uể oải.
【Làm sao có thể! Tôi là hệ thống của bạn! Hệ thống nữ tần thích nam chính là điều đương nhiên.】
【Hơn nữa tôi cũng là vì lợi ích của bạn, sau khi bạn bị bán cho nam chính, ít nhất cũng không phải lo ăn lo uống nữa】
【Hiện tại bạn không có tiền, nếu bạn làm như vậy, cốt truyện sẽ trở thành nữ chính bị đói ngất xỉu, sau đó được nam chính nhặt về】
【Cho nên bạn phải thuận theo nội dung cốt truyện...Bởi vì có lẽ đây mới là kết cục tốt nhất dành cho bạn, bạn càng không vâng lời, bạn sẽ càng khổ sở.】
【Đây là vận mệnh của bạn, và bạn phải theo số mệnh an bài.】
“Hệ thống của tôi.” An Mệnh nhấm nuốt những từ này, sau đó tiếp tục dọn dẹp, không nói một lời.
Cô không tin vào số mệnh, nhưng lời nói của hệ thống thực sự đã nhắc nhở cô.
Tài khoản ngân hàng của nữ chính một đồng cũng không có, kiếm được chút tiền sẽ nhanh chóng bị mang đi trả nợ.
Cô thực sự có thể sẽ chết đói.
Không có dị năng, cô gần như không thể kiếm được việc làm lương cao, không có ID, cô không thể rời khỏi hành tinh này và bất kỳ hành động nào cô thực hiện đều có thể dễ dàng bị theo dõi.
Nếu cô tiếp tục bày quán theo phong cách của nguyên chủ, hàng xóm và chủ nợ chắc chắn sẽ thường xuyên tìm đến cô gây phiền toái.
Nhưng cô vẫn nhớ bối cảnh của thời đại này, vui chơi giải trí suy kiệt và con người đang rất cần được kích thích tinh thần.
Cái gì kích thích nhất?
Dĩ nhiên là những câu chuyện kinh dị.
Nỗi sợ hãi đột ngột, được lặp đi lặp lại trong mỗi giấc mơ lúc nửa đêm; hay mối nguy hiểm chậm rãi; nỗi sợ khiến người ta lạnh sống lưng, và càng đáng sợ khi nghĩ về nó một cách chậm rãi.
♡ Nghề cũ của cô đây mà.
An Mệnh chỉ đơn giản là quyết định quay trở lại nghề cũ của mình.
Bây giờ tài khoản của cô đã bị cấm, cô được đánh dấu là người dùng tín dụng có rủi ro cao và cô chỉ có thể là một u linh trên mạng trước khi trả hết nợ. Cô để hệ thống giúp mình tạo tài khoản mới.
Đăng nhập vào diễn đàn, tìm lại cảm giác để viết một cuốn tiểu thuyết kinh dị. Tạo cái ID và đăng tiêu đề của bài viết đầu tiên.
Quá đàm bking:【Xin giúp đỡ, xin giúp đỡ! Online chờ rất khẩn cấp!】
【Một điều kỳ lạ đã xảy ra trong trường qu.ân đ.ội! Xin giúp đỡ, online các loại rất gấp.】
【Tôi là sinh viên của một trường qu.ân đ.ội, có rất nhiều người đã €hết trong hai ngày qua, thực không dám giấu giếm, tôi đang ở ký túc xá và không dám di chuyển, tôi không còn cách nào khác mới phải đăng lên mạng cầu cứu】
Ngay sau khi bài đăng được đăng tải, tiêu đề tìm kiếm sự giúp đỡ một cách phô trương đã thu hút một lượng lớn người nhấp vào.
Lần lượt có vài câu trả lời, hỏi cái quái gì đang xảy ra.
【Sự tình là thế này, ngày hôm qua chúng tôi đang học tinh thần minh tưởng, và đột nhiên một danh sách dài các thông điệp xuất hiện trên quang não của mọi người, lúc ấy chúng tôi chỉ nghĩ là trò đùa, nhưng nó còn hơn thế.】
【Để tôi thuật lại nội dung của các quy tắc:
Trường học sẽ phong bế huấn luyện trong bảy ngày, trong bảy ngày này vui lòng tuân thủ chín quy tắc này và không được tự ý rời khỏi trường.
1. Không được phép trốn học, vui lòng ở lại phòng học trong giờ học, phòng học là an toàn.
2. Nếu bạn cảm thấy trường học có quỷ, đây là bình thường.
3. Cấm liên lạc với bên ngoài trong thời gian tại trường học.
4. Vui lòng không rời khỏi ký túc xá sau khi tắt đèn.
5. Sau khi đèn tắt, không mở cửa cho bất cứ ai.
6. Ký túc xá chỉ có bốn người.
7. Hãy chắc chắn rằng bạn cùng phòng của bạn bình thường trước khi đi ngủ.
8. Vui lòng bỏ qua nếu nước tro bùa chú trộn với nước uống.
9. Chấp hành nghiêm kỷ luật.】
Khi những quy tắc này xuất hiện, các bình luận ngay lập tức trở nên sinh động, dù sao các quy tắc có sơ hở rõ ràng và chúng không phù hợp với logic của tư duy trong thời đại tinh tế.
[Quỷ là gì?]
[Nước tro bùa chú là gì?]
[Không có cách nào để liên lạc với thế giới bên ngoài, vậy làm thế nào để gửi tin nhắn?]
Bọn họ chưa từng thấy cái gì gọi là câu chuyện kinh dị, bọn họ đều cho rằng đó là chuyện thật nên mới nhảy vào, bây giờ loại quy tắc không rõ ràng này được phát ra, bọn họ đều nghi ngờ.
[Từ từ, tôi phải tra cứu quỷ là cái gì!]
Người này lập tức đăng tải thông tin mà mình tìm thấy, và ngay khi khái niệm về quỷ xuất hiện, toàn bộ diễn đàn dường như im lặng trong giây lát, và sau đó hoạt động trở lại, [Hahahaha cười €hết mất, hóa ra ma quỷ là loại này.]
[Làm sao mọi người có thể thực sự tin có quỷ a...... ]
An Mệnh cũng hơi sững sờ khi nhìn những câu trả lời này, chẳng lẽ bọn họ không biết ‘quỷ’ là gì sao?
Xã hội phát triển cao cấp tự nhiên quên đi nỗi sợ hãi về những điều chưa biết, và khái niệm ‘quỷ’ biến mất trong lịch sử.
Cuốn tiểu thuyết kinh dị vừa được phát hành thì đã chịu cảnh làm trò cười rồi.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện