Ở Tinh Tế Viết Kiểu Trung Quốc Quái Đàm Sau
Chương 7 : QUY TẮC QUÁI ĐÀM 7
Người đăng: luuly13
Ngày đăng: 09:04 28-02-2024
.
Người có thể làm ăn với nam chính đương nhiên cũng rất nổi tiếng tại địa phương.
Tên người đó là Tạ Mật.
Bản thân Tạ Mật xuất thân từ khu ổ chuột. Sau khi thành công, cô ta bắt đầu cho vay nặng lãi, nhưng đối với việc này chính phủ hành tinh lại nhắm mắt làm ngơ, Tạ Mật thậm chí còn được khen ngợi với tư cách là một trong những người đóng thuế nhiều nhất hành tinh.
An Mệnh bị nhóm người đàn ông cao lớn trói vào ô tô và rời khỏi khu ổ chuột, sau khi đến một tòa nhà có vẻ ngoài mang chút phong cách tương lai, cô bị đưa thẳng đến văn phòng của Tạ Mật.
Tạ Mật đang đợi ở phía sau bàn làm việc, trên bàn chất đầy tài liệu, trợ lý và thư ký đứng xung quanh cô.
Quá trình phấn đấu vươn lên từ xuất thân nghèo khó của Tạ Mật giống như một vị tổng giám đốc bá đạo trong tiểu thuyết mà An Mệnh đã đọc ngày xưa, ngoài ra cuộc sống thực của cô ta lại càng giống một vị tổng giám đốc bá đạo trong hiện thực, một người tuổi trung niên với bộ mặt hiền lành nhưng khẩu phật tâm xà.
Cô ta yêu cầu cấp dưới của mình ấn An Mệnh xuống chiếc ghế đối diện với mình, đồng thời mỉm cười và nhìn An Mệnh với ánh mắt thương tiếc.
"Cô bé à, tôi cũng biết không có dị năng cuộc sống sẽ khó khăn như thế nào, cho nên tôi bằng lòng cho em mượn tiền, nhưng em thật sự làm tôi quá thất vọng... thật vô ơn."
Tạ Mật ho khan hai tiếng: "Cho nên, cô bé dù sao cũng nên làm vài thứ gì đó cho tôi. Và tình cờ là tôi có một người bạn làm ăn ở cùng trại trẻ mồ côi với em. Tôi nghĩ có lẽ em sẽ hứng thú cùng nhau hồi tưởng lại những chuyện ngày xưa?"
Giọng điệu của cô ta rất hiền lành và dịu dàng, nhưng ánh mắt nhìn về phía An Mệnh lại ngầm có chút bắt bẻ, tự hỏi tính chính xác của thông tin mà cô nhận được, liệu xuất thân từ cùng một trại trẻ mồ côi, nó phải hay không là có một ý nghĩa đặc biệt trong lòng đối tác.
Kết quả là, cô nhìn thấy An Mệnh ở phía đối diện, trên mặt chậm rãi hiện lên một nụ cười.
An Mệnh bình thường nhìn có vẻ ngây thơ vô hại, nhưng khi cô cười như vậy, Tạ Mật đột nhiên có một cảm giác kỳ lạ.
Giống như... lợi thế không phải thuộc về cô, mà thuộc về cô bé trước mặt lúc này.
“Có lẽ tôi có thể trả hết nợ nần đâu.” An Mệnh hỏi.
“…” Tạ Mật có chút kinh ngạc với giọng điệu này, cô cau mày, băn khoăn không biết An Mệnh có hiểu ý mình không, vì vậy trực tiếp nói thẳng: “Đây là cơ hội để em trả nợ.”
Kết quả là cô lại nhìn thấy An Mệnh mỉm cười.
...Nó lại đến nữa, cảm giác kỳ lạ này, như thể tôi là một đứa trẻ mẫu giáo và được người lớn chăm sóc.
“Ừ.” An Mệnh gật đầu nói: “Tôi biết, đem tôi bán cho người khác a. Nhưng nếu cô đã không còn nghĩ đến chuyện lấy lại tiền nợ nữa, đều là vật dùng để gán nợ, vậy tại sao không thể lại nghe một chút lời đề nghị của tôi."
"Có lẽ, những gì tôi có thể cho cô nhiều hơn những gì người đó cho cô?"
Thành thật mà nói, món nợ của An Mệnh so với lợi ích có thể được đến cũng không đáng kể, đề nghị của cô có lẽ cũng không đáng một đồng.
Nhưng hiện tại, Tạ Mật lại có chút hiếu kỳ.
Tất cả những người bình thường mà cô từng gặp đều không thể giữ bình tĩnh khi được mời đến đây, không có khả năng nhìn cô mà có thể thản nhiên mỉm cười như vậy, và không thể đưa ra đề nghị một cách bình tĩnh như vậy.
Sự khác thường này khiến cô tin rằng lời đề xuất của cô bé này có lẽ sẽ mang đến điều gì đó thật thú vị.
Tạ Mật không nói gì, và sự im lặng này chính là đã ngầm đồng ý.
An Mệnh ngước mắt lên và bày tỏ suy nghĩ của mình.
"Tôi muốn cùng cô hợp tác làm ăn, lợi nhuận chắc chắn có thể triệt tiêu khoản nợ của tôi."
Lời nói vừa dứt, toàn bộ văn phòng rơi vào yên tĩnh.
Tạ Mật mở to mắt ngạc nhiên, không ngờ lời đề nghị này lại là cùng mình hợp tác làm ăn.
Trong yên tĩnh, bỗng nhiên vang lên một tiếng cười nhẹ.
Chỉ một thoáng, mọi người trong phòng đều bật cười, hai người đàn ông to lớn ấn lấy An Mệnh, trợ lý đứng bên cạnh Tạ Mật, thư ký ở phía đối diện, thậm chí cả Tạ Mật cũng quay đầu cười, tất cả mọi người đều cười ha ha.
Một người đang mắc nợ ngập đầu, cơ khổ không nơi nương tựa, là kẻ đáng thương không có năng lực, không có dị năng, vậy mà lại dám nói chuyện giao dịch với Tạ Mật.
An Mệnh đứng ở giữa tiếng cười, không chút lúng túng, chỉ lặng lẽ nhìn xung quanh, sau khi mọi người cười xong, cô mới bình tĩnh lên tiếng.
“Đây không phải là một chuyện cười.”
“Đương nhiên, cô cũng có thể lựa chọn không hợp tác với tôi.” An Mệnh nói: “Bây giờ tôi có thể đem tiền trả lại cho cô.”
Ngay khi lời nói của An Mệnh vừa dứt, chung quanh lại phát ra tiếng cười càng lớn hơn nữa.
“Ha ha ha ha ha, đây không phải là nói đùa, cô nhóc nói như vậy càng buồn cười hơn.” Thanh âm lớn nhất chính là người đàn ông cao lớn đã đến đòi nợ An Mệnh lúc trước.
Tạ Mật cười đủ rồi, cô ta vẫy tay ra hiệu cho cấp dưới đừng cười nữa, và có chút ngoài ý muốn mà nhướng mày nhìn về phía An Mệnh.
Ấn tượng của cô về An Mệnh vẫn là một cô gái nhút nhát, cơ khổ không nơi nương tựa, trước đây cô nhóc này chưa bao giờ dám dùng giọng điệu ẩn hàm ưu thế, điềm tĩnh và đầy tự tin như vậy để nói chuyện với chính mình.
“Được rồi, để tôi mở mang kiến thức nào.” Cuối cùng, Tạ Mật nói.
Quang não của An Mệnh không thể chiếu được màn hình nên cô trực tiếp phát video, sau đó đứng dậy làm ra vẻ đưa quang não đến trước mặt Tạ Mật.
Người đàn ông to lớn phía sau cô vô thức muốn ấn vào vai An Mệnh nhưng Tạ Mật lại giơ tay ngăn cản.
Với nụ cười trên môi, cô ta không đếm xỉa tới mà tiếp nhận quang não, thậm chí còn nghĩ xem liệu lần này mình có nên kiềm chế nụ cười của mình hay không.
Khoảnh khắc tiếp theo, đôi mắt của Tạ Mật đột nhiên mở to khi nhìn thấy đoạn video.
Đó là là một căn phòng nhỏ. Bên trong chất đầy tiền giấy.
Hầu như không còn ai sử dụng tiền giấy nữa nhưng vì lý do bảo mật tín dụng, các ngân hàng vẫn có thể đổi tiền.
Đây là lần đầu tiên Tạ Mật nhìn thấy nhiều tiền giấy như vậy, chất thành một đống lớn, tựa như là ngọn núi, không giống như những con số tín dụng ảo, đây là tác động trực quan từ tiền giấy, quả thật là tiền tài trùng kích.
Tạ Mật nắm chặt hai tay trên bàn, ngặn chặn lại nỗi xúc động đến mức muốn vỗ bàn.
Cô biết rõ An Mệnh, cho nên mới càng không thể tưởng tượng nổi.
An Mệnh, một người nghèo khó, không có dị năng và đang giãy dụa cận kề cái ch.ết.
……Làm sao có thể.
"...Làm sao cô có thể có nhiều tiền như vậy?" Tạ Mật theo bản năng muốn rời khỏi video, nhưng quang não trong nháy mắt bị An Mệnh thu lại.
Lúc này Tạ Mật mới ý thức được đây là cái gì, đột nhiên ngẩng đầu nhìn An Mệnh.
An Mệnh lẳng lặng, cuối đầu nhìn xem Tạ Mật.
Nó giống như nhìn một đứa trẻ ở trường mẫu giáo.
An Mệnh bật phần mềm trên quang não và đưa số dư một cách trực tiếp và thẳng thắn cho Tạ Mật xem.
Số dư trên chính xác là số tiền cô nợ.
"Đương nhiên tôi có thể trả hết nợ cho cô." An Mệnh bình tĩnh nói.
"Có lẽ các người cũng tò mò, tại sao mấy ngày trước tôi còn không có một xu dính túi, nhưng bây giờ tôi có thể trả hết nợ."
Chỉ có Tạ Mật mới xem được video của An Mệnh, nhưng bất tri bất giác, những người khác có mặt tại đây cũng không nói nên lời, mặc dù họ không biết video đó là gì.
Nhưng bọn họ lại biết ý nghĩa của câu mà An Mệnh vừa nói.
Câu nói có thể trả hết nợ rõ ràng lọt vào tai mọi người.
An Mệnh... một cô bé mồ côi.
Không có dị năng.
Làm sao có thể trả hết món nợ đã được tích lũy trong ngần ấy năm?
Tạ Mật lúc này mới thoát khỏi nội tâm hỗn loạn, lập tức nhận ra lượng tin tức ẩn chứa trong lời nói của An Mệnh.
“…Chỉ mới trôi qua hai ngày, cô đã buôn bán kiếm lời được nhiều tiền như vậy.”
Cho nên mới có cả phòng đầy tiền giấy, cho nên mới có nhàn tình nhã trí, chuyên môn lập cái tài khoản tiền gửi, thậm chí còn nhẹ nhàng thoải mái bày ra ở trước mặt cô.
Nhưng là Tạ Mật không bao giờ có thể tưởng tượng được loại hình kinh doanh nào có thể kiếm được nhiều tiền như vậy chỉ trong vài ngày.
Không phải là không thể, mà là An Mệnh không có khả năng làm được.
Thành thật mà nói, số tiền tuy lớn nhưng đối với Tạ Mật mà nói, nó chẳng là gì cả, tuy nhiên nhìn vào thái độ của An Mệnh, Tạ Mật tin rằng số tiền đó có thể cũng chẳng là gì đối với cô nhóc này.
... Hơn nữa, khoảng cách từ lúc An Mệnh bị bọn đòi nợ đập phá quán, cũng chỉ có vài ngày!
Không thể phủ nhận Tạ Mật thực sự rất tham lam với loại hình kinh doanh này.
An Mệnh có thể làm được, vậy người khác thì sao?
... Nếu An Mệnh có thể kiếm lời thì người khác có phải hay không kiếm được lợi nhuận càng nhều?
"Vậy nên trả nợ hay hợp tác đây?"
Nghe xong câu này, đầu óc của Tạ Mật bỗng nhiên nguội lạnh, bây giờ cô phải suy tính và đưa ra quyết định chọn lựa lấy một trong hai.
Đó là cô nên giao An Mệnh cho lão Tiền để đổi lấy cơ hội vào khu vực trung tâm... hay là hợp tác với An Mệnh, một đứa trẻ mồ côi, để đổi lấy một tương lai không chắc chắn?
Nó gần như không cần phải cân nhắc.
Với địa vị hiện tại của Tạ Mật, không cần phải tiến về phía trước, chỉ cần sự ổn định.
Tuy nhiên, An Mệnh lại nói: "Hoặc là làm chư hầu cho kẻ khác? Trở thành con chó cho người ta... Cô thực sự cho rằng họ sẽ để mắt đến một kẻ cho người nghèo vay tiền trên một hành tinh nhỏ bé không đáng nhắc đến sao?"
Lời nói của An Mệnh có chút ý tứ sỉ nhục. Tạ Mật cau mày, lạnh lùng nhìn An Mệnh, đi từng bước một đến hiện tại, chưa ai dám không cho cô thể diện. Điều đáng xấu hổ là nếu đối phương nói không đúng thì cũng không sao, nhưng những gì Anh Mệnh nói đều là sự thật.
An Mệnh không hề sợ hãi trước vẻ mặt của Tạ Mật mà tiếp tục bình tĩnh nói: "Vẫn là nên đem cơ hội vươn lên nắm thật chặt trong tay mình. Tôi chỉ có thể nói rằng tại một thị trường bị lũng đoạn như hiện nay, thứ tôi có trong tay chắc chắn là một phương pháp đột phá thực sự. Chúng ta có thể hợp tác cùng nhau để tìm ra một tương lai nơi chúng ta có chỗ đứng."
So với khi An Mệnh đề nghị làm ăn, chuyện này thậm chí còn làm im lặng hơn, nhưng điều khác biệt so với lần trước là không ai lộ ra chút biểu cảm nào", ngay cả biểu hiện chút suy nghĩ cũng sợ phi lý.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Tạ Mật.
Và cô mím chặt môi, chỉ chờ đợi để tuyên bố tương lai của An Mệnh.
Im lặng một lúc, Tạ Mật đột nhiên cười lớn, chủ động đứng dậy từ sau bàn làm việc.
Cô đi về phía An Mệnh, đưa tay ra: “Hãy dùng hành động nói cho tôi biết, đâu là đột phá mà em vừa nói đến.”
Trong lòng cô mơ hồ có một tia mong đợi, mong chờ vào người này, mong chờ vào tương lai.
“Không thành vấn đề.” An Mệnh mỉm cười đưa tay ra bắt tay Tạ Mật.
An Mệnh bị đưa đi, và đãi ngộ lúc rời đi là hoàn toàn trái ngược so với lúc đến đây.
Bị bắt đến một cách chật vật.
Và cung kính, cẩn thận mà tiễn đi.
Khi rời đi, An Mệnh đưa cho Tạ Mật kế hoạch mà cô đã chuẩn bị từ lâu.
Tạ Mật ngồi sau bàn làm việc, xem bài đăng của Quái đàm bking và lâm vào trầm tư.
---
Lúc đi ra khỏi văn phòng, An Mệnh đối mặt với một người đàn ông.
Đối phương cũng không thèm nhìn cô một cái, đi thẳng vào văn phòng.
Lúc này An Mệnh dừng lại.
Cho đến khi cô nghe được lời của Tạ Mật.
"Tôi thực sự không tìm được người nào có liên quan đến trại trẻ mồ côi."
Cô mới rời đi.
——
[Mọi việc diễn ra thật suôn sẻ.] Hệ thống có chút không tưởng tượng nổi: [Bạn thực sự biết bịa chuyện a. Đáng ngạc nhiên hơn nữa là cô ta lại tin vào những gì bạn nói !!! ]
Rõ ràng là video trên mạng, nhưng An Mệnh lại cư xử như là của chính mình.
Rõ ràng cộng hết tiền của An Mệnh chỉ đúng bằng số nợ nhưng An Mệnh lại hành động như kiểu đây chỉ là chín trâu mất sợi lông.
Rõ ràng Tạ Mật cho thấy rằng trong giây tiếp theo cô ta sẽ để lại mạng sống của An Mệnh ở đây, nhưng vẻ mặt của An Mệnh lại thực bình tĩnh.
Rõ ràng An Mệnh giống như chẳng làm gì cả, thậm chí còn đem sếp của bọn họ PUA, nhưng cuối cùng đối phương thật sự đã miễn nợ để đổi lấy cơ hội làm ăn với An Mệnh.
Rõ ràng là An Mệnh đang cầu xin họ, nhưng cuối cùng họ lại cầu xin An Mệnh.
"Bạn cảm thấy khó khăn sao?" An Mệnh hỏi, cô ấy cười nhẹ: "Kỳ thực rất đơn giản, dựa theo nguyên tác liền có thể suy luận ra. Tại sao Tạ Mật lại lợi dụng nữ chính để tiếp xúc với nam chính? Bởi vì cô ta có dã tâm cùng tham vọng. Cô ta sẽ giúp đỡ bất cứ ai thỏa mãn tham vọng của mình. Không ai có thể bảo trì lý trí trước lợi ích khổng lồ.
Và điểm quan trọng nhất là cô ta sẽ bị người khác kiểm soát khi hợp tác với nam chính, cái mà có thể dễ dàng nhìn thấy đỉnh điểm của lợi ích là ở đâu. Nhưng nó sẽ khác nếu hợp tác với tôi. Cô ta tự cho rằng đã hiểu rõ tôi, và vụ làm ăn mà loại người như tôi có thể thành công thì tất nhiên khi đến tay cô ta khả năng sẽ là khôn lường.”
Hệ thống nói với vẻ ngưỡng mộ: [Chị gái à, chị chính là chị ruột của em.!!!]
Nó không khỏi nghĩ, nếu là An Mệnh, có thể thật sự sẽ thay đổi cốt truyện.
Trên thực tế, An Mệnh hiện tại đã thay đổi cốt truyện rồi.
Hệ thống nói, dù thế nào cũng không thể tránh khỏi số phận, bởi vì đây là số phận của nữ chính.
Nhưng trong số những câu chuyện kinh dị mà An Mệnh viết, cô thiên vị những văn chương ngụy biện hơn.
Trong nguyên tác cũng vậy, An Mệnh tò mò liệu vị trí của nam nữ chính bị đảo ngược, vậy thì vận mệnh trong tiểu thuyết ngược văn còn có thể được thiết lập hay không.
Trong nguyên tác, Tạ Mật ủng hộ nam chính.
Vậy bây giờ Tạ Mật đã trở thành người ủng hộ nữ chính.
[Với ID và tiền hiện tại, bạn có thể mua vé đến các hành tinh khác.] Hệ thống nhiệt tình đề nghị.
“Tại sao?” An Mệnh hỏi: “Không phải bạn luôn muốn tôi ở lại hành tinh này gặp gỡ nam chính sao?”
Hệ thống đột nhiên lắp bắp: [Nhưng bạn không phải muốn rời đi sao?]
“Bây giờ tôi đổi ý rồi.” An Mệnh trả lời, quan sát ánh đèn neon bên ngoài từ cửa sổ khách sạn.
Khi còn ở khu ổ chuột, cô không có cảm giác sống ở tương lai, giờ đây khi đã ở một nơi tốt đẹp, cô mới nhận ra mình đang sống ở một nơi phát triển như thế nào.
Hệ thống im lặng trong chốc lát, tựa hồ không hoạt động, nó không khỏi kinh ngạc hét lên: [Bạn đang đùa tôi à! Bạn định thực hiện chiếc bánh bạn đã vẽ cho Tạ Mật sao? Đó là sự ngụy biện! Nếu bạn không chạy ngay bây giờ, Tạ Mật chắc chắn sẽ g.i.ế.t bạn khi biết rằng không thể đạt được điều đó!]
[Bạn vừa lừa gạt cô ta!] Hệ thống tố cáo.
An Mệnh sửng sốt một lát, một lúc sau mới bật cười.
"Những gì tôi nói là sự thật."
*****
P/S Tác giả:
Chuyện quan trọng lập lại 4 lần
Nam chính nguyên tác không phải nam chính, không phải nam chính, không phải nam chính, không phải nam chính !!!!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện