Ở Tinh Tế Viết Kiểu Trung Quốc Quái Đàm Sau
Chương 2 : QUY TẮC QUÁI ĐÀM 2
Người đăng: luuly13
Ngày đăng: 00:08 17-02-2024
.
Trong thời đại này vui chơi giải trí sa sút, tiến triển gần như quay trở lại thời kỳ Tiên Tần, ngay cả khái niệm “văn học” cũng chưa xuất hiện chứ đừng nói đến lý luận văn học, phải mất hàng trăm năm mới phát triển được.
Tiểu thuyết kinh dị ở thời đại này thực sự là một đại dương xanh thẳm.
Mà phần lớn thời điểm, đại dương xanh tương đương với Biển Chết.
Vì vậy người nơi này không biết sợ hãi và không sợ ma quỷ.
Những người ở các nền văn hóa khác nhau khó có thể cảm nhận được nỗi sợ hãi đến từ các nền văn hóa khác. Ví dụ, nỗi sợ hãi của người Mỹ, nỗi sợ hãi của người Trung Quốc và nỗi sợ hãi của người Nhật là ba cách trình bày khác nhau.
An Mệnh xem xét lại suy nghĩ của mình và ký ức của nguyên chủ, bản thân nguyên chủ cũng từng theo học tại một trường quân đội, chính vì học phí quá cao nên đã tích lũy rất nhiều nợ nần...
… Nhờ những kinh nghiệm này, An Mệnh có thể suy nghĩ hợp lý hơn về cách tiếp cận trong bối cảnh này.
Người ở thời đại này sẽ xem trọng những gì? Người chết? Dị năng? Khoa học kỹ thuật?
Sau khi phân tích xong, An Mệnh lại bắt đầu viết.
【Lúc đó tất cả chúng tôi đều cười nhạo những quy tắc này, cảm thấy rằng chúng thật khó hiểu và chúng chỉ là một trò đùa dai của ai đó.
Kari nói cậu ấy coi thường bất cứ ai tin vào những quy tắc này nên cười lớn và chạy ra khỏi cửa, cậu ấy đã phá vỡ quy tắc đầu tiên, cố gắng chứng minh đó chỉ là một trò đùa.
...nhưng các quy tắc là đúng.
Kari đã €hết.】
【Tất cả chúng tôi đều giật nảy mình sau đó cũng không ai dám phá vỡ quy tắc.
Thậm chí đến lúc tan học, chúng tôi cũng không dám nhìn thi thể Kari nằm ở cửa nên vội vã chạy về ký túc xá.
Ban đầu tôi muốn đi cùng cô bạn thân nhất của mình nhưng cô ấy nói muốn ở lại xem xét thi thể của Kari, dù sao thì cô ấy cũng đang nghiên cứu về dị năng chữa bệnh.
Vì vậy tôi chỉ có thể cùng bạn cùng phòng trở về ký túc xá, bạn cùng phòng còn an ủi tôi và nói rằng có lẽ chúng tôi chỉ cần tuân thủ quy tắc trong bảy ngày.
Trước khi đèn tắt, bạn tôi quay lại và bảo tôi ra ngoài. Bạn cùng phòng khuyên tôi không nên rời khỏi ký túc xá vào lúc này.
Nhưng đó là người bạn thân nhất của tôi, hơn nữa đèn chưa tắt nên tôi vẫn đi ra ngoài.
Tin tức mà cô ấy nói với tôi khiến tôi cảm thấy ớn lạnh toàn thân.】
【Cô ấy nói với tôi rằng kết quả khám nghiệm tử thi cho thấy Kari đã chết từ lâu.
Thân thể cậu ấy lạnh như băng, đầy vết thi ban, đây tuyệt đối không thể nào là vừa mới €hết! Ít nhất là đã một khoản thời gian.
Nhưng chúng tôi rõ ràng thấy Kari ngã xuống.
......Không cần tôi nói, mọi người cũng có thể biết rõ, Kari đã sớm chết điều này nói rõ cái gì.
Phải chăng Kari đã chết từ lâu và mọi thứ hôm nay thực ra đều do người khác sử dụng dị năng giả tạo? Ai đó muốn đem án mạng giá hoạ cho những quy tắc vô căn cứ này?
Tôi rất tức giận vì những học sinh trường quân đội như chúng tôi đã bị lừa theo cách này, và tôi lập tức quay lại nói với các bạn cùng phòng rằng đây có thể chỉ là một trò đùa.
Các bạn cùng phòng của tôi đều đồng quan điểm với tôi rằng những quy tắc này thật là vô nghĩa.
Không lâu sau, đèn tắt.
Vừa tắt đèn thì có tiếng gõ cửa.
Một trong những quy tắc là không được rời khỏi ký túc xá sau khi tắt đèn, nhưng tất cả chúng tôi đều tin rằng những quy định đó là sai. Nên đương nhiên chúng tôi đang chuẩn bị mở cửa.
Nhưng khi đến gần, tôi nhận ra cùng với tiếng gõ cửa thùng thùng còn có một giọng nói nhỏ buồn thảm: “Mình là Emma, đèn tắt, nhanh để cho mình vào đi, sau khi tắt đèn thì không ai được phép ở bên ngoài.”
Đây thực sự là giọng nói của Emma.
...Nhưng Emma là bạn cùng phòng của tôi, và rõ ràng là cô ấy đang ở trong ký túc xá.】
Viết đến nơi đây, An Mệnh cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Vui chơi giải trí suy tàn như vậy, tiểu thuyết không còn nữa, đây là cơ hội tiềm ẩn nhưng cũng không thực sự là tin tốt lành gì.
Việc thiếu tiểu thuyết có nghĩa là không có hệ thống hoàn thiện nào có thể khiến An Mệnh xuất bản để kiếm tiền. Điều đó cũng có nghĩa là An Mệnh không có tiền bối nào thành công để tham khảo.
Vì vậy trước khi đăng bài, cô đã dựa vào suy luận của chính mình để tìm ra một số điểm nóng.
Ví dụ như người xem.
Đầu tiên, người xem cần phải có một chút văn hóa nhất định và ít nhất sẵn sàng đọc văn bản. Thứ hai, nếu muốn thử nghiệm tác dụng của tiểu thuyết kinh dị đối với việc kích thích tinh thần của con người, tốt nhất cô nên nhắm vào những người có dị năng.
Tổng hợp lại. An Mệnh quyết định đối tượng đầu tiên hướng tới là là sinh viên trường quân đội.
Nếu như đối tượng xem tiểu thuyết đã được quyết định, thì đề tài cũng dễ dàng lựa chọn, địa điểm của câu chuyện kinh dị đương nhiên tốt nhất là chọn một hoàn cảnh quen thuộc với người xem, càng quen thuộc thì càng đáng sợ. Vì vậy, An Mệnh chọn chủ đề là một câu chuyện kinh dị về quy tắc tại trường học, đồng thời kết hợp một chút nỗi sợ hãi kiểu huyền học Trung Quốc mà cô vô cùng quen thuộc.
Cùng với cách thức phát hành.
Cân nhắc đến việc nếu trực tiếp đăng một danh sách dài sẽ không có ai xem nó, An Mệnh lựa chọn đăng bài dưới dạng bài đăng xin giúp đỡ, một hình thức thường thấy trên các diễn đàn trong vài năm qua, chậm rãi đăng lên từng chút một.
Cùng với những phản hồi khi bài viết đầu tiên được đăng lên, vì mọi người không biết 'quỷ’ là gì nên An Mệnh đã để "con quỷ" ẩn nấp ở sau màn. Hãy để một "xác chết" dễ hiểu hơn được đặt trước hiện trường.
Những nỗ lực của cô rõ ràng đang được đền đáp.
Tổng số lượt click tăng lên đáng kể, số lượng sưu tập và theo dõi bài viết cũng tăng lên nhiều, điều này cho thấy ít nhất chủ đề đã được lựa chọn chính xác và nhiệm vụ dẫn lưu đạt thành.
Nhưng cùng với nhiệt độ thì cũng phát sinh những nghi vấn. Khi tôi viết bài này, đã có nhiều lượt click hơn, nhiều người xem hơn và đương nhiên sẽ có càng nhiều người chỉ trích bài viết hơn.
An Mệnh sắp xếp lại những điểm gây tranh cãi, có lẽ có hai điểm, một là chuyện xưa có chút không hợp thời đại, hai là bối cảnh trường quân đội khiến nhiều người phản cảm.
Sơ hở là do cô chuyên môn bày ra, trước đây đã có người nói, nhưng bây giờ lại bị một tài khoản cao cấp trực tiếp chỉ ra, điều này tạo nên nhịp điệu cho bài viết.
[XXX: 1. Quy tắc cấm liên lạc với thế giới bên ngoài, vậy làm thế nào bạn gửi được bài viết lên diễn đàn?
2. Về phần nước tro bùa chú, tôi đã kiểm tra và tất cả đều được thiết lập từ hàng ngàn năm trước... Xuất hiện ở thời đại này thật là kỳ quái.
3. Là sinh viên trường quân đội sao lại không dám nhìn vào xác chết ?
4. Nếu bạn thích bịa chuyện, hãy cải thiện tính logic trước khi viết.]
Bị ảnh hưởng bởi lời bình luận từ tài khoản XXX, những bình luận vốn là một cuộc trao đổi lý luận thân thiện về cốt truyện đã trở thành một làn sóng lên án gay gắt.
Ngoài những người như XXX nêu thắc mắc một cách rõ ràng, còn có những người trực tiếp buông lời lăng mạ.
Bánh ngọt Basque [Đây là viết cái gì a? Tại sao bạn lại không biết xấu hổ bịa ra câu chuyện này và sử dụng trường quân đội như một mánh lới quảng cáo?]
[Thành thật mà nói, tôi có hơi lo lắng về đầu óc của chủ bài viết.]
Cậu ta liên tục gửi mấy cái bình luận, có lẽ cậu ấy là sinh viên trường quân đội. Hầu hết những người hùa theo bình luận của cậu ấy đều là sinh viên trường quân đội.
[Tôi thực sự có chút lo lắng...nó hơi giống đọc hồ sơ b.ệnh á.n t.âm th.ần.]
[@#%&, một sinh viên trường quân đội còn có thể sợ những đồ chơi này?]
[Tôi bị thuyết phục rồi, tôi muốn xem chủ bài viết sẽ tiếp tục viết như thế nào. Tôi phải báo cảnh sát vì có người tung tin đồn nhảm]
[Những người nổi tiếng hiện nay hoặc sắp vào trường quân đội, đã từng theo học tại trường quân đội, hoặc hiện đang ở trường quân đội. Hiện tại lại có thêm một cách mới là bịa đặt tin đồn về trường quân đội! Quá tuyệt vời!]
An Mệnh khẽ nhíu mày, cô đánh giá lại mối quan tâm của con người trong thời đại tinh tế. Sự ngạc nhiên ban đầu đi qua, cô lại cảm thấy có chút buồn cười.
Bởi vì đối lập với làn sóng chỉ trích là lượng cất chứa và theo dõi bài biết ngày càng tăng lên đều đặn.
Bản thân những câu chuyện kinh dị liền đủ làm rung động lòng người, cho dù bị chọc giận bởi cách mà cô miêu tả, họ vẫn thành thật chờ đợi diễn biến tiếp theo.
Trọng tâm của diễn đàn đang bàn tán về trường học quân đội, điều này ít nhất cho thấy rằng chủ đề những câu chuyện kinh dị mà tôi viết không có gì sai, và nó có thể đóng một vai trò tối thiểu trong việc thu hút lưu lượng.
【Tiếng đập cửa càng lúc càng lớn, đến mức đinh tai nhức óc.
"Emma" đằng sau cánh cửa cũng bắt đầu khóc lóc và hét lớn.
Chúng tôi mơ hồ nghe thấy tiếng khóc vang vọng trong hành lang và tiếng móng tay đào khoét cửa gỗ, bầu không khí vô cùng khủng bố.
Nhưng chúng tôi vừa mới thảo luận kết quả, đây chỉ là một trò đùa mà thôi.
Bây giờ còn lợi dụng nỗi sợ hãi này để đối phó chúng tôi, chúng tôi đương nhiên là không thể chịu đựng được. Hơn nữa, bản thân chúng tôi đều là người có dị năng và còn là những sinh viên trường quân đội nên chúng tôi không sợ những điều kỳ quái này.
Nhị tỷ vốn định hỏi xem có muốn nhìn qua mắt mèo trước không, nhưng trước khi cậu ấy kịp làm vậy, Đại tỷ có tính cách nóng nảy nhất trong nhóm chúng tôi đã đẩy cửa ra.
Tiếng nức nở ở cửa lúc nãy đã dừng lại, và tất cả chúng tôi đều nghĩ rằng mình có thể nhìn rõ ai đang giả thần giả quỷ ở bên ngoài.
…Nhưng trước cửa không một bóng người.
Chỉ có bóng tối vô tận sau khi tắt đèn.
Tiếng khóc chợt dừng lại.
Lúc này chúng tôi đã hơi sợ hãi và muốn hỏi Đại tỷ phải làm sao bây giờ.
Nhưng dù chúng tôi có gọi thế nào thì Đại tỷ cũng phớt lờ chúng tôi.
Cho đến khi cô ấy từ từ quay đầu lại nhìn chúng tôi, thất khiếu chảy máu, ánh mắt ai oán.
Bịch.
Cô ấy thẳng tắp ngã ra bên ngoài.
Đại tỷ đã chết !
Bởi vì nó trái với quy tắc mở cửa.】
【Nhị tỷ vội vã đóng cửa lại và dựa vào sát tôi, chúng tôi đều nhận ra chuyện gì đang xảy ra và đưa ánh mắt nhìn sang Emma.
Nếu Đại tỷ chết vì trái với quy tắc thì tại sao lại không phải ai khác ở ngoài cửa dụ dỗ chúng tôi mở cửa mà lại là ‘Emma’?
Chúng ta vẫn chưa quên quy tắc số 7 đó là trước khi ngủ hãy xác nhận bạn cùng phòng là bình thường.
Nhưng bây giờ, Emma rõ ràng là không bình thường.
Cậu ấy nhìn chúng tôi với đôi mắt mở to, khuôn mặt tái nhợt và hiển nhiên là cậu ấy hiểu ý của chúng tôi.
......
Đem câu chuyện ở giữa tỉnh lược mất a, tôi không muốn nhớ lại câu chuyện lúc đó nữa.
Thực sự, tôi vẫn không thể quên được ánh mắt căm thù của Emma khi chúng tôi cưỡng chế cô ấy mở cửa ký túc xá và đẩy cô ấy ra ngoài.
Mặc dù biết rằng chúng tôi chỉ vừa đuổi đi một sự vật có thể là “quỷ”, chúng tôi vẫn có ảo giác rằng mình đã tự tay giết chết bạn cùng phòng của mình.
Cũng chính là lần này, trong quá trình tranh đấu chúng tôi phát hiện ra rằng dị năng không thể sử dụng được.】
【Ngày hôm sau, tôi không thể chờ đợi được mà kể cho cô bạn thân nghe chuyện đã xảy ra tối hôm qua.
Sắc mặt của cô ấy ngày càng trở nên cổ quái.
“Cậu nói Đại tỷ trong ký túc xá của các cậu ngã thẳng xuống? Điều này rất kỳ lạ.” Cô ấy nói: “Tình huống nào mới có thể ngã thẳng xuống? Xác chết cứng a....”
Bạn tôi lẳng lặng, quỷ dị mà nhìn chằm chằm vào tôi.
Lúc này, vẻ mặt của tôi chắc hẳn còn khó xem hơn cô ấy.
Tôi không cần cô ấy giải thích.
Bởi vì chỉ có một lời giải thích, Đại tỷ trong ký túc xá cũng như Kari đã chết từ lâu.
Trong trường hợp này, có dấu vết cho thấy hôm qua Đại tỷ nhất quyết muốn mở cửa, có lẽ vấn đề không phải là Emma mà là Đại tỷ.
Chúng tôi đã giết một người vô tội.
Tôi đã giết Emma. 】
【……Sau đó tôi suy nghĩ.
Nếu như Đại tỷ đã chết từ lâu và Kari cũng vậy.
Vậy có thể nào đây thực sự là một âm mưu? Ví dụ, anh ta cố tình giết hai bạn cùng lớp của chúng tôi và đặt ra quy tắc để dọa chúng tôi.
Nhưng sau khi chứng kiến cái c.h.ế.t của hai người bạn cùng lớp, tôi không dám thử.
Trên thực tế, tôi đã tin vào các quy tắc.
Tựa như quy tắc nói, lớp học rất an toàn, ban ngày mọi người đều tuân thủ quy tắc và bình an vô sự tại trong lớp, nhưng đến tối, trước khi trở về ký túc xá, Nhị tỷ đột nhiên nói với tôi cô ấy muốn đi xác minh một chuyện.
Tôi chỉ có thể một mình trở về ký túc xá và gửi những tin nhắn cầu cứu này lên mạng.
Không sợ mọi người cười nhạo, bây giờ tôi còn không dám xuống giường.
Tôi thật sự không biết phải làm gì bây giờ.】
【Chờ một chút, có người gõ cửa phòng tôi, Nhị tỷ còn chưa về, đèn sắp tắt rồi, tôi phải đi xem đã.】
【! ! !】
【Là Emma! Tại sao là cô ấy? Cô ấy không phải đã chết rồi sao?
Vậy bây giờ thứ gì đang gõ cửa phòng ký túc xá của tôi, tôi nhìn thấy cô ấy qua mắt mèo, cô ấy đang gõ cửa......Một mực gõ cửa.
Động tác cứng ngắc, thẳng tắp giống hệt như Đại tỷ lúc tối qua.
Đó là một thây ma ư?
Thế nhưng là đèn còn không có tắt a...? Nếu như cô ấy đã chết cô ấy không nên gõ cửa tại thời điểm đèn còn sáng....
......Có phải hay không cô ấy còn chưa c.h.ế.t? Vạn nhất lần này tôi không mở cửa cho cô ấy làm cô ấy thật sự chết mất thì sao?】
【Cô ấy ngẩng đầu nhìn tôi.】
【Cách mắt mèo, ánh mắt chúng tôi gặp nhau.】
【Tôi nhìn thấy cô ấy giống như đang khóc.】
【......Xác chết sẽ rơi nước mắt ư?】
Nếu như An Mệnh mở ra xem phần bình luận, có lẽ cô có thể thấy lúc này tin nhắn trả lời được tải nhanh như thế nào.
Những âm thanh nghi ngờ nhanh chóng bị áp đảo, và bây giờ là những tin nhắn khủng hoảng và khẩn cấp trên màn hình được xếp chồng lên nhau, tầng tầng lớp lớp, lầu một nhanh chóng áp đảo lầu một.
Những tin nhắn ngắn ngủi biểu đạt sợ hãi.
Tình thế cấp bách, có tin nhắn làm An Mệnh báo cảnh sát.
Tích lũy vô số tin nhắn, lại không người để ý.
【Đèn tắt.】
【Cô ấy vẫn còn đang gõ cửa. Cô ấy vẫn còn khóc.】
【Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, ugihojo .....】
【Thật xin lỗi Emma, tôi quá nhát gan, tôi chỉ dám trốn trên giường, trùm kín chăn】
【Thanh âm ngày càng to hơn, tôi biết rõ vì cái gì thanh âm ngày càng to hơn.】
【Bởi vì cô ấy vào được rồi, cô ấy đang gõ vào cột giường của tôi.】
【Cô ấy không gõ】
【Cô ấy bò lên.】
Viết đến nơi đây, An Mệnh ngừng viết, chuẩn bị ngủ.
Vốn là huyên náo, tốc độ gửi tin nhắn của mọi người hầu như muốn cùng so sánh với tốc độ đăng bài của An Mệnh, nhưng tại giờ phút này toàn bộ đình chỉ.
Rõ ràng người online là max trị số, nhưng diễn đàn xưa nay chưa từng có yên tĩnh như vậy.
Một lát sau, tài khoản XXX ung dung phát tới một tin nhắn.
XXX: Tôi vì lời nói lúc nãy của mình mà xin lỗi.
Chủ bài đăng vẫn còn ở xem sao?
......Nếu quả thật tồn tại "Quỷ" mà nói, vậy cô bạn thân của bạn mới là quỷ!
Đừng tin bất kỳ lời nào cô ấy nói!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện