Ở Tinh Tế Viết Kiểu Trung Quốc Quái Đàm Sau
Chương 16.1 : TRƯỜNG HỌC QUÁI ĐÀM 2
Người đăng: luuly13
Ngày đăng: 11:29 07-07-2024
.
【Tôi là tân sinh viên của một trường quân đội ở một thiên hà xa xôi nào đó.】
Tỉnh lại sau thời gian dài hôn mê, Phương Gian mở to mắt, không kịp bận tâm đến những đau đớn trên người, phản ứng đầu tiên của anh chính là nhìn quanh bốn phía, một vùng hoang vu trống trải, chỉ có nham thạch cùng bùn đất, và xác tàu vũ trụ rách nát nằm lẻ loi hiu quạnh ở một bên.
Chung quanh đó là ba vị đồng đội đã thức tỉnh trước anh, họ đang thu thập và kiểm kê lại số vật tư còn dùng được.
Phương Gian thở dài, đúng là xuất sư bất lợi mà.
Phóng tầm mắt ra xa, mặt đất bằng phẳng thuần một sắc thổ hoàng, không hề có địa hình gì đáng nói, không gian nơi đây giống như trò chơi hộp cát của trẻ nhỏ, phía trước mặt đứng sừng sững một ngôi trường học, nó như một thí nghiệm xây dựng mô hình vừa hoang đường lại vụng về.
Đây có lẽ là trường qu.ân đ.ội được nhắc đến trong báo cáo.
Trong cái rủi vẫn còn có cái may, không có nhân viên nào thương vong, vị trí rơi xuống cũng không có lệch khỏi quỹ đạo hoạch định.
Vừa lúc dị năng của Phương Gian là trị liệu, anh nhanh chóng chữa thương cho chính mình, sau đó giúp đỡ trị liệu cho các đồng đội.
Rất nhiều trang bị trên tàu vũ trụ đều bị hủy hoại khi rớt xuống hành tinh này. Chỉ có thuốc men cùng dịch dinh dưỡng còn lưu lại được một ít, có đủ các loại kiểu dáng, chúng được chia đều thành bốn phần, mỗi người ít nhất sẽ không bị đói ch.ết.
“Trước mắt chúng ta đã mất liên lạc với phía trên, không biết khi nào mới có thể có cứu viện.”
Phục Bạch nói xong thì dừng lại một chút, anh ta nâng cằm lên ý chỉ trường học ở phía đối diện, và nói:
“Tôi đã thương lượng với Perry và Tương Cát, hiện tại quan trọng nhất là bảo hộ chính mình, nhiệm vụ điều tra có thể tạm hoãn lại một chút. Nhưng là các dụng cụ kiểm tra đo lường không có phát hiện ra dị chủng, thay vì lãng phí thời gian chờ đợi, không bằng đi vào điều tra trước. Cậu có ý kiến gì không?”
Phương Gian biết mọi người đã quyết định đi vào, chính mình có phản đối cũng vô dụng, nên anh dứt khoát gật đầu đồng ý.
Huống chi, vẫn chưa biết được trên tinh cầu này có tiềm ẩn nguy hiểm gì không, không có lựa chọn nào tốt hơn việc tiến vào kiến trúc duy nhất trên tinh cầu này để điều tra. Bọn họ chỉ là điều tra một cái trường học mà thôi, hoàn toàn không cần thiết phải lo lắng sợ hãi.
Anh ta đã từng xem qua ảnh chụp vệ tinh trường học này, nhưng ảnh chụp là một chuyện, tận mắt nhìn thấy lại là một chuyện khác.
Đầu tiên đập vào mắt là cửa ra vào được thiết kế kéo đẩy, nhìn vào bên trong có thể thấy sân thể dục với đường băng màu đỏ, lại đi vào trong là khu dạy học, ký túc xá, cây xanh, không nhìn thấy bất kỳ nhân tố khoa học kỹ thuật nào, Phương Gian không thể hiểu nổi, anh cảm thấy tòa kiến trúc này có niên đại thật xa xưa.
Camera đã hư hỏng, nhưng Phương Gian không quên nhiệm vụ điều tra nghiên cứu của mình, anh kiểm tra một chút quang não, xác nhận công năng ghi chép vẫn còn hoạt động tốt, anh dùng quang não bắt đầu quay chụp.
Răng rắc.
Ảnh chụp trung thực tái hiện lại trước mắt tất cả cảnh vật, trường học, cổ xưa, niên đại, cùng với thời gian, loại đang được sử dụng phổ biến tại Liên Bang.
Phương Gian nhìn vào bức ảnh, cảm thấy bất ngờ một chút, rồi nhìn chăm chú hơn vào nó. Khi nhận ra chi tiết trong bức ảnh, anh nhỏ giọng nghi hoặc mà phát ra âm thanh ngạc nhiên, giữa hai cánh cửa sắt, không hiểu tại sao có một mảnh nhỏ màu trắng sáng.
Anh di chuyển tầm mắt khỏi bức ảnh trên màn hình, và nhìn về phía cửa sắt.
Lúc này anh mới phát hiện ra, không biết khi nào xuất hiện một người từ khe hở cánh cửa nhìn ra bên ngoài, để lộ ra nửa cái mặt tái nhợt.
Phương Gian giật mình hoảng sợ, sống lưng lạnh toát.
Người này…… từ khi nào bắt đầu xem bọn họ?
Người kia tựa hồ là phát hiện Phương Gian đang nhìn mình, trên gương mặt tái nhợt thong thả nở một nụ cười.
Cái loại vô duyên vô cớ mỉm cười như thế này, làm người ta không khỏi rùng mình.
Nghe được thanh âm của Phương Gian, Perry cũng bước đến xem xét và phỏng đoán thân phận của người này.
“Trên báo cáo quan trắc có nhắc đến việc tồn tại sự sống trên hành tinh này, người kia hẳn là dân bản xứ.”
Perry là người quyết đoán, cô tiến lên hai bước, muốn chủ động bắt chuyện với người trước mắt.
Nhưng còn chưa kịp mở miệng nói, người này liền đem toàn bộ thân thể lộ ra ngoài, quan sát bọn họ một lúc rồi mở ra cửa sắt, đứng đối diện nói chuyện với bọn họ: “Các em là tân sinh viên sao?”
“Các em có thể gọi tôi là thầy Lý”. Thầy Lý cười tủm tỉm nhìn bọn họ.
Perry ngẩn người: “Trường học này hiện tại còn chiêu sinh sao? Chúng tôi không phải là tân sinh viên, chúng tôi đến đây để điều tra, các người như thế nào có thể sống sót được trên hành tinh này?”
Perry hỏi một đống, nhưng thầy Lý có vẻ hờ hững. Nụ cười trên mặt không hề thay đổi chút nào, đến cả ngữ điệu cũng chưa biến hóa: “Các em là tân sinh viên sao?”
“Không, chúng tôi không phải.” Nói mãi mà đối phương vẫn không chịu hiểu, Perry bắt đầu có chút không kiên nhẫn.
“Các em là tân sinh viên sao?” Thầy Lý vẫn duy trì nụ cười, không ngừng lặp lại câu hỏi.
“Thầy cố tình nghe không hiểu lời nói của tôi ư?” Perry nổi nóng.
“Các em là tân sinh viên sao?” Thầy Lý vẫn tiếp tục mỉm cười.
“Đúng, đúng, chúng tôi là tân sinh viên, như vậy đã được chưa?” Cuối cùng, Perry không thể nhịn được nữa.
2.
【Nghênh đón tôi chính là thầy Lý, thầy ấy rất thích nở nụ cười, thường xuyên cười tủm tỉm.】
Sau khi Perry thừa nhận mình là tân sinh viên, một tiếng kẽo kẹt vang lên, cửa sắt chậm rãi mở ra, lần này thầy Lý không còn lặp đi lặp lại câu hỏi đó nữa, giống như việc tương tác với npc và kích phát cốt truyện, thầy Lý cười nói: “Chào mừng các em đến với trường chúng ta."
Perry vẫn chưa hết nổi nóng, cảm thấy thực khó hiểu, cô liếc mắt nhìn thầy Lý một cái, rồi nhấc chân bước vào bên trong.
Phương Gian do dự một lát, anh cảm thấy nơi này thật không thích hợp. Nhưng nhìn vào gương mặt tái nhợt của thầy Lý, anh cảm thấy với sức lực của thầy sẽ không thể làm được gì gây thương tổn đến bọn họ.
Khi tất cả mọi người đều tiến vào, phía sau lưng lại vang lên âm thanh kẽo kẹt, thầy Lý đã đóng cửa lại.
Không hiểu sao, thanh âm này làm Phương Gian liên tưởng đến hình ảnh nhà giam đóng cửa.
Thầy Lý cười khanh khách giới thiệu khuôn viên trường học: “Ở phía trước là sân thể dục, phía sau là khu dạy học, hiện tại chúng ta đi qua vẫn còn kịp tiết học”
Perry vẫn còn đang tức giận, lại thêm thầy Lý vẫn tiếp tục lải nhải ở sau lưng, cô nhịn không nổi nữa, quay đầu lại mắng: “Chẳng lẽ bước chân vào cái trường học rách nát này của các người còn phải đi học sao?”
“Đương nhiên, học sinh thì phải đi học nha”, thầy Lý trả lời.
Thật kỳ quặc, một cái trường học mà ngay cả vật tư cơ bản cũng không thể cung ứng, vì cái gì vẫn còn có người đi học ở đây?
“Chờ tôi hủy đi cái trường này, xem coi có cần phải đi học nữa không”, Perry hít sâu một hơi, phát hiện nói chuyện với thầy Lý như nước đổ đầu vịt, cô xắn lên tay áo, chuẩn bị động thủ.
Nhưng lúc này, Phục Bạch lại thì thầm nói: “Perry, nếu đã tới, vậy chúng ta hãy thử làm học sinh trong 2 ngày xem sao”.
Perry ngạc nhiên mà quay đầu lại, đối diện với bi.ểu t.ình của Phục Bạch, và trong nháy mắt, cô suy nghĩ về điều gì đó, sắc mặt biến đổi.
Phương Gian không thể hiểu được thái độ của hai đồng đội, là vì muốn bảo hộ nơi này mới không động thủ sao?
Bọn họ cũng không phải đánh không lại…..
Nếu dị năng của Phương Gian không phải là hệ trị liệu, thì anh đã động thủ rồi. Nghĩ đến dị năng của bản thân, Phương Gian muốn tiếp tục trị liệu những vết thương mà lúc nãy vẫn chưa kịp chữa trị xong.
Ngay tại thời điểm sử dụng dị năng.
Sắc mặt của Phương Gian còn khó coi hơn cả Perry và Phục Bạch lúc nãy.
…… Dị năng, sử dụng không được
3.
【 Thầy Lý nói cho chúng tôi biết những quy tắc phải tuân thủ. 】
Nhưng tại thời điểm này, bọn họ cũng không dám cùng nhau thảo luận, vì trong tình huống chưa rõ chi tiết về thấy Lý, việc này chẳng khác nào để lộ nhược điểm cho kẻ địch biết.
Kế tiếp thay vì nói là thầy Lý làm cho bọn họ đến phòng học để đi học, thì cũng có thể nói rằng bọn họ cần tìm gấp một địa điểm để giao lưu.
Đầu óc Phương Gian rối bời, đây là lần đầu tiên anh ở trong tình huống bị mất đi dị năng.
Đối với anh, dị năng là một bộ phận không thể thiếu trên cơ thể, như tay như chân, cùng cấp bậc với không khí hít thở hàng ngày.
Nhưng hiện tại, dị năng không thấy.
Ban đầu không biết thì không sao, nhưng một khi phát hiện nó biến mất, anh cảm thấy lo lắng bất an, không có điểm tựa, như đang lênh đênh giữa biển khơi.
Tại sao lại như vậy?
...... Khi nào?
Đến tột cùng là ai…., là người nào đã từng nhắc tới dị năng sử dụng không được?
Phương Gian ch·ết sống nghĩ không ra, mơ màng hồ đồ liền đến hàng hiên của khu dạy học.
Đi đến phía dưới tòa nhà giảng dạy, anh có chút không dám hướng lên trên đi, cửa thang lầu tối om, như là có con quái vật đang ngủ đông tại đây, trong đầu anh như có thanh âm cảnh cáo, không cần đi lên phía trên.
Anh cảm thấy như có khối khí lạnh, từ cửa thang lầu, đến phía trước người, ở phía sau, vờn quanh bản thân khiến anh không khỏi sởn tóc gáy.
Thẳng đến cổ khí lạnh này minh xác ngưng tụ ở một cái địa điểm xác định, ngón tay tái nhợt ấn ở trên vai anh, Phương Gian bỗng giật mình một cái.
“Các em mau đi lên đi.” Thầy Lý nói.
“A, được.” Cả người Phương Gian cứng đờ, anh hơi khom người xuống, né tránh bàn tay thầy Lý đụng vào mình.”
Cả nhóm vẫn luôn đi theo thầy Lý đi vào hàng hiên, lên lầu, đi vào phòng học, tự giới thiệu bản thân với các bạn cùng lớp, sau đó được hướng dẫn ngồi vào vị trí của mình.
Các bạn học so với thầy Lý thì nhìn có vẻ bình thường hơn rất nhiều, ít nhất Phương Gian không cảm thấy có cái gì không thích hợp.
Lưu trình bình thường khi học sinh mới chuyển trường đến.
Nhưng điều này cũng quá kỳ quái!
Thầy Lý đứng trên bục giảng bắt đầu nói, “Hôm nay có bốn bạn học sinh mới, vì trợ giúp các bạn sinh tồn tại trường học, tôi sẽ thuật lại một chút quy tắc.”
“1 - Không cho phép trốn học, vui lòng ở lại phòng học trong giờ học, phòng học là an toàn……”
Quy tắc rất bình thường.
“2 - Nếu các bạn cảm giác trường học có quỷ, đây là bình thường.”
Không phải, quỷ là cái gì a?
Phương Gian bắt đầu cảm thấy có hai phân không ổn.
Anh đối với cái từ này cũng không xa lạ.
Đúng lúc cái loại không xa lạ này làm anh cảm thấy kinh hãi.
“3 - Trong thời gian ở trường cấm liên lạc với bên ngoài.”
Có muốn liên lạc với bên ngoài cũng liên lạc không được đi?
Những quy tắc này thật sự thực quen tai a.
Rốt cuộc là khi nào, ở nơi nào nghe qua?
“4 – Vui lòng không rời khỏi ký túc xá sau khi tắt đèn.”
Đồng tử chợt co rụt lại, Phương Gian nghĩ tới……
Cuối cùng Phương Gian cũng nhớ tới chính mình đã ở đâu nhìn đến các quy tắc này!
“5 – Sau khi đèn tắt, không mở cửa cho bất cứ ai.”
Khi ấy Basque đang tức muốn hộc máu, anh ta đã chia sẻ câu chuyện đang hot trên mạng với anh, cũng chính lúc đó, anh đã nhìn thấy những quy tắc này!
Lúc ấy anh cho rằng đây chỉ là một câu chuyện hư cấu, cho nên chưa bao giờ đọc nó một cách nghiêm túc.
Anh cho rằng quy tắc xuất hiện ở đầu câu chuyện chỉ là một điểm nhấn đặc biệt....!
“6 - Ký túc xá chỉ có bốn người.
7 - Trước khi đi ngủ hãy chắc chắn rằng bạn cùng phòng của bạn là bình thường.”
“8 - Vui lòng bỏ qua nếu nước tro bùa chú trộn lẫn với nước uống.
9 - Chấp hành nghiêm kỷ luật.”
Tổng cộng có chín điều.
Đúng vậy, đây rõ ràng chính là chín cái quy tắc trong bài viết được đăng trên internet!
Như vậy, mọi chuyện phát sinh đều có thể được giải thích.
Trách không được người tiếp đón chính là thầy Lý, chính là thầy Lý có làn dan trắng, môi đỏ hồng.....
Phương Gian hốt hoảng, bỗng nhiên anh phát hiện, tại thời điểm anh đang tự hỏi, thanh âm đọc diễn cảm các quy tắc không biết đã ngừng từ lúc nào.
Anh ngẩng đầu nhìn về phía bục giảng.
Thầy Lý đã không còn ở đó nữa.
…… Vậy thầy ấy đã đi nơi nào?
Phương Gian cứng đờ người, anh quay đầu lại.
Bên người chính mình không biết khi nào xuất hiện một bóng dáng với gương mặt tái nhợt.
Làn da trắng, môi đỏ hồng.
—— Thầy lý luôn thích ngồi ở bên cạnh, đối với chúng tôi cười tủm tỉm
4
【Sau khi tan học, tôi làm quen với những người bạn mới.】
“Muốn chuyên tâm nga.” Thầy Lý cười tủm tỉm và lên tiếng.
Phương Gian nhìn chằm chằm thầy Lý, rồi gật gật đầu, lúc này thầy Lý mới chậm rãi đứng lên, tuyên bố tan học, trả lại lớp học cho học sinh tự do hoạt động.
Biểu hiện của các học sinh có vẻ khá bình thường, ít nhất là bình thường hơn nhiều so với thầy Lý, bọn họ tụ tập rải rác thành từng nhóm.
Cùng lúc đó, Phương Gian cũng chạy đến chỗ các đồng đội ngay khi tan học, so với bản thân anh lúc trước mỗi khi tan học vội vã chạy ra ngoài chơi còn muốn nhanh chóng hơn.
“Mọi người có cảm thấy các quy tắc này cực kỳ quen tai không... Ý của tôi là có ai xem qua bài đăng trên mạng của Quái đàm bking chưa.” Ngữ khí của Phương Gian lúc này có hơi vội vàng, đến mức gần như hốt hoảng.
Nếu đây là rập khuôn theo câu chuyện trên mạng, nó sẽ trở thành hiện thực khủng bố, và tình cảnh hiện tại của bọn họ hoàn toàn chính chính là một câu chuyện kinh dị a.
“Ở trên diễn đàn đúng không?” Tương Cát suy nghĩ giây lát, ngữ điệu vẫn là chậm rì rì: “Tài khoản của tôi cho anh trai mượn dùng, anh ấy dường như gửi rất nhiều tin nhắn vi phạm quy tắc diễn đàn, cho nên tôi cũng bị vạ lây, tài khoản đã bị tạm khóa.”
Phương Gian lại nhìn về phía Perry.
Perry cũng đồng dạng lắc đầu.
Phục Bạch trầm mặc một lát, cuối cùng mới nói: “Xem qua”.
Ánh mắt Phương Gian sáng lên.
Phục Bạch xoay người lại, anh cầm lấy quang não và nói: "Thời điểm thầy Lý thông báo các quy tắc, tôi liền mở ra quang não để xác nhận, hiện tại lên mạng không được cũng là điều bình thường, bởi vì vệ tinh bị rơi tan nát nên không thể kết nối với trạm tín hiệu.”
“Nhưng có điều này thật là kỳ quái, tôi có thể tiếp tục xem bài đăng đó.” Phục Bạch lại suy nghĩ một chút, sau đó cẩn thận bổ sung: “Đương nhiên, cũng có thể là do tôi đã xem qua nó nên trang web còn lưu lại, các cậu cũng có thể thử vào xem nó.”
Perry và Tương Cát đồng thời mở lên kiểm tra, chờ buông ra quang não, Tương Cát kinh hoảng mà liếc mắt nhìn Perry.
Perry nói: “Tôi có thể xem được nó, đây là bài đăng duy nhất có thể mở ra xem”
Tương Cát cũng gật đầu, bầu không khí lúc này có chút yên tĩnh.
Phương Gian không thể kiềm nén nữa, và anh đã nói ra ý tưởng điên cuồng trong đầu mình.
“Bài đăng đó chắc chắn là có liên quan tới cái trường học quỷ quái này! Hơn nữa trong bài viết cũng có nhắc đến, nhân vật chính phát hiện mình không thể sử dụng dị năng! Cái này còn không phải là trùng khớp với tình huống hiện tại của chúng ta sao?”
Nhưng đến tột cùng là loại quan hệ nào.....
...Mới có thể dẫn đến sự tương liên và đồng nhất như thế này?
Phương Gian không phải là suy nghĩ không ra.
Mà là anh không dám liên tưởng đến nó.
Giống như lần đầu tiên, lúc anh nghe được câu chuyện đăng trên mạng từ miệng Basque, và lúc giáo viên hướng dẫn nói cho anh biết về sự xuất hiện của hành tinh kỳ lạ này, là cùng một khoản thời gian.
Trên thực tế, sự khác biệt về tốc độ và phương thức lan truyền có thể thay đổi đáng kể thời gian lan truyền thông tin, thậm chí cảm giác về thời gian cũng có thể bị ảnh hưởng, cũng có người từng đưa ra suy luận về ảo giác dẫn đến não bộ lầm tưởng về thời gian.
Nhưng bài đăng trên mạng cùng hành tinh kỳ lạ này là không giống nhau.
Không chỉ là một mình Phương Gian cảm thấy.
Mà chính xác là chúng nó đồng thời xuất hiện cùng một lúc. Quả thực giống như là cái hành tinh này là thực thể hóa của câu chuyện kỳ lạ trên mạng, nhưng Phương Gian cũng biết cái suy đoán này thực sự là quá hoang đường, vậy chỉ có mặt khác một loại khả năng.
Phương Gian run rẩy mở miệng: “Có thể hay không, bối cảnh miêu tả trong bài đăng, chính là tại nơi này?”
“Lúc trước, có một bài viết thực hot nhờ vào việc phân tích về Quái đàm bking.”
Người viết bài phân tích cho rằng, Quái đàm bking có khả năng là một người rối loạn nhân cách chống đối xã hội, cô ta gi.ết toàn bộ học sinh tại trường, sau đó dương dương tự đắc mà ngụy trang thành người bị hại để thuật lại câu chuyện trên mạng, nhưng trên thực tế chính cô ta mới là hung thủ thực sự.”
“Phương Gian, hành tinh này xuất hiện từ một nơi trống rỗng!” Perry liếc mắt nhìn Phương Gian, đối với lời nói của Phương Gian, cô đã không thể nhịn được nữa mà nói: “Xuất hiện từ một nơi trống rỗng! Cậu có biết điều này có ý nghĩa gì sao?”
“Có lẽ là dị năng đâu!” Phương Gian kích động nói.
“Hãy suy ngẫm một chút về hành tinh này, đây có lẽ là dị năng tạo ra! Giống như việc người nhà họ Kỳ vặn vẹo không gian! Rất có khả năng cô ấy đã lợi dụng dị năng tương tự như thế, đem trường học từ một địa phương khác di dời lại nơi này thì sao!”
“Không thể nào, loại suy đoán này đã bị viện nghiên cứu loại ra trước tiên, thiếu một cái hành tinh so với nhiều ra một cái hành tinh thì càng hoang đường hơn.” Perry trả lời.
“Nó cũng có thể là dị năng thuộc loại tái tạo vật chất, hoặc một loại dị năng nào đó tương tự loại năng lực này, có thể sáng tạo ra hành tinh.”
Chung quanh trở nên yên tĩnh, cuối cùng Phục Bạch cười ra tiếng: “Cậu nói Quái đàm bking sáng tạo ra hành tinh này? Phương Gian, quá buồn cười rồi, này còn không phải là năng lực của thần sao?”
“Phương Gian, cậu có hiểu không? Mặc kệ cô ta có phải thần hay không, dù là dị năng đạt đến cực hạn, hay hành tinh này là hóa thân của dị chủng cũng thế. Chỉ cần cô ấy chạm đến khái niệm của thần, như vậy cô ấy cùng thần không có gì khác nhau.” Phục Bạch nói: “Nhưng là, điều này có khả năng sao?”
“Càng miễn bàn là, bên trong câu chuyện này còn có quỷ đâu.”
Nếu bài đăng kia miêu tả một câu chuyện có thật, như vậy những sự việc mạo hiểm bên trong câu chuyện đều là chân thật sao?
Rốt cuộc vai chính làm thế nào để sống sót? An Tĩnh thật sự đã ch.ết rồi sao? Sau khi An Tĩnh biến thành quỷ, cô bạn thân được An Tĩnh cứu thoát thật sao?
Và sau khi cô bạn thân được An Tĩnh cứu ra, bọn họ nên làm gì tiếp theo đây?
Perry bỗng thở dài: “Có lẽ là do cậu đã bị dọa cho vỡ mật, làm sao có loại khả năng này, trước không đề cập đến việc hành tinh này vừa xuất hiện không được bao lâu, ít nhất là sẽ có sai sót thời gian so với sáng tác bài đăng. Hơn nữa việc điều tra hành tinh này là nhiệm vụ được bảo mật, ngoài chúng ta ra không có ai biết.
Tương Cát cũng chỉ có thể lắc đầu, không có dị năng bói toán làm cho cô cảm thấy cực kỳ thiếu tự tin. Cô cảm thấy việc tàu vũ trụ rơi tan tành có liên quan đến quẻ bói của mình nên có chút tự trách bản thân, hiện tại cũng không dám phát ra bất kỳ ý kiến nào.
Phương Gian lại nhìn về phía Phục Bạch.
Suy cho cùng thì anh ta là người duy nhất đã xem qua bài đăng trước đó. Có lẽ anh ta cũng đã tự mình đưa ra suy luận về bài đăng, và đã cảm thụ qua nỗi sợ hãi trong đó.
Nhưng không lâu sau đó, anh nghe thấy tiếng cười thoáng qua.
Không lớn tiếng, nhưng nó thực chói tai.
Phục Bạch mở miệng chế nhạo: “Phương Gian, cậu muốn biểu đạt cái gì? Câu chuyện kỳ lạ trên mạng trở thành sự thật sao? Vẫn là nó miêu tả chính là nơi này? Thật quá hoang đường. Căn bản là không có khả năng này.
Nói một cách đơn giản và hợp lý hơn là, tại lúc chúng ta xây dựng vệ tinh và tín hiệu được câu thông, người ở nơi này có thể đã mượn nó để lên mạng, và có thể họ đã xem qua bài đăng của Quái đàm bking.
Cái bài đăng này ở trên mạng có bao nhiêu bão táp, cậu cũng không phải không biết.
Sau khi bọn họ xem qua nó, tự nhiên sẽ bị nó hấp dẫn. Trong quá trình hành tinh này lưu lạc trong vũ trụ, có lẽ tinh thần của bọn họ đã sớm xảy ra vấn đề, vừa lúc ở tương tự hoàn cảnh, nên bọn họ dựa trên câu chuyện của Quái đàm bking mà bắt đầu chơi lên trò chơi sắm vai nhân vật trong đó.
Hiện tại chúng ta còn có thể mở ra bài đăng, có lẽ là kết nối không có hủy hoại hoàn toàn, tuy rằng tôi không phải dân chuyên ngành về tín hiệu, nhưng xác thật có thể tồn tại loại khả năng này đúng không.
Còn về phần dị năng, có lẽ hành tinh này tồn tại một loại từ trường đặc thù, việc chúng ta đến đây điều tra nói lên nơi này tồn tại nhiều điều bí ẩn mà chúng ta chưa biết đến.”
Perry cũng nói: “Rất có thể, người nơi này có cử chỉ thật là kỳ quái, tựa như là bọn họ cố tình xây dựng một bầu không khí khủng bố.”
Được đến ủng hộ, Phục Bạch tạm dừng một lát rồi quay qua hỏi lại Phương Gian.
“Cậu thấy đúng không?”
Phương Gian sửng sốt, mặc dù lời nói của Phục Bạch không dễ nghe, nhưng suy luận của cậu ấy thật sự thuyết phục.
Nó khá hợp lý và phù hợp logic.
......Nhưng bản thân cái hành tinh này, nó không hề logic, lý tính hay bất kỳ quy luật tự nhiên nào.
Phục Bạch tiếp tục nói: “Lại nói, Quái đàm bking là cái gì tồn tại?
Đăng bài viết lên internet để mang lại niềm vui cho mọi người sao, tôi thừa nhận cốt truyện rất mới mẻ, nhưng cũng chỉ thế mà thôi, hiện tại cậu đang nói cái quái gì, câu chuyện mà cô ấy viết chính là sự tình tại nơi này? cô ấy đào đâu ra bản lĩnh lớn như vậy?
Cũng chỉ có người nơi này không chút kiến thức nào, mới muốn bắt chước câu chuyện đó.”
Sắc mặt Phương Gian tái nhợt, ý tưởng của bản thân bị phủ định một cách trần trụi, tại lúc mọi người chịu rất nhiều áp lực do mất đi dị năng, Phục Bạch cũng không hề ngần ngại mà thể hiện thái độ khinh thường qua lời nói của mình.
“Huống chi, Phương Gian, cậu đi cửa sau mới có thể vào đội điều tra, không có lý do gì để chúng tôi tin tưởng vào phán đoán của cậu.”
“Nếu cậu muốn được người khác đối xử với mình một cách thân thiện, thì cậu nên đi làm những chuyện đáng giá người ta tôn kính, đúng không nào?”
5
【 Kế tiếp, chúng tôi sẽ phân phòng trong ký túc xá. 】
Ngay khi Phục Bạch vừa nói xong, bầu không khí liền lắng đọng lại.
Sắc mặt Phương Gian lúc này thực khó coi, tay anh nắm chặt góc áo, lưng như bị kim đâm khi chạm vào ánh mắt của Perry và Tương Cát, cảm giác vô cùng nhục nhã, anh luôn là người có lòng tự tôn cao, Phục Bạch nói như vậy, chẳng khác nào đem mặt mũi của anh dẫm xuống dưới chân chà xát.
Perry xấu hổ mà ho khan hai tiếng, cô cũng không muốn loanh quanh tại tình huống này.
Cô nhanh chóng đứng lên và tóm một bạn học gần đó để hỏi thăm.
“Nơi này có ai tên là An Tĩnh không?”
Nghe thấy Perry hỏi, sắc mặt Phương Gian mới hòa hoãn một chút, anh cố gắng vứt khỏi đầu lời châm chọc của Phục Bạch, tập trung sự chú ý vào đối tượng mà Perry bắt chuyện.
Người này biểu hiện cực kỳ bình thường, cô ấy nghiêng đầu nhìn người đột nhiên hỏi mình, buồn bực mà lắc đầu.
“Không có người này nga.”
“Kia Kari đâu?”
“Tên này thì có a.”
Perry ngẫm lại một loạt nhân vật trong câu chuyện, cô bạn thân, Nhị tỷ, Đại tỷ, đều không có tên họ, dư lại một người có tên, đó là....
“Kia Emma đâu?” Perry hỏi.
Cô bạn học này đột nhiên cười ra tiếng.
“Tôi chính là Emma nha.” Cô ấy nói.
“Thật đúng lúc, tôi cũng đang muốn tìm các bạn. Thầy Lý bảo tôi mang các bạn đi phân phòng ký túc xá.” Emma ôn hòa nói: “Các bạn có thể 2 người ở một phòng.”
“Chờ chút.” Phương Gian chen vào nói: “Không phải lúc nãy thầy Lý đã nói 4 người ở 1 phòng ký túc xá sao? Hai người thì ở như thế nào?”
Tuy rằng Phục Bạch phủ định lời nói của anh, nhưng bản thân anh vẫn như cũ, luôn mơ hồ cảm thấy suy luận của bản thân là đúng.
Lúc này nghe đến ký túc xá, theo bản năng anh nghĩ ngay đến các quy tắc kia, anh có dự cảm, đây sẽ là quy tắc đầu tiên khảo nghiệm bọn họ.
Có lẽ là kiểm tra xem khi phân phòng ký túc xá, có gôm đủ bốn người hay không.
“Uhm…. Nhưng là không còn cách nào khác nữa a.” Emma ngẫm nghĩ một chút, rồi bất đắc dĩ mà lên tiếng: “Mọi người đều đã phân phòng ký túc xá, các bạn khẳng định gôm không đủ 4 người một phòng nha.”
“Bốn người chúng tôi không thể ở cùng một chỗ sao?” Phương Gian vội vàng đặt câu hỏi, tay chỉ vào Phục Bạch mà nói.
“Dù sao bốn người chúng tôi cũng là cùng nhau tới.”
Emma kinh ngạc nhìn bọn họ, cười nói:
“Ha ha ha ha nghe bạn nói những lời này, buồn cười chết mất, ký túc xá nam nữ là tách ra nha.”
“Huống chi, như vậy liền vượt quá số lượng người quy định.”
6
【 Tôi và bạn bè của tôi được phân vào cùng một phòng trong ký túc xá. 】
Hai người trong một phòng ký túc xá thì không đủ bốn người như quy tắc, bốn người ở một phòng thì lại vượt quá số lượng theo quy tắc chỉ có 4 người, hỏi, cuối cùng trong ký túc xá tổng cộng có mấy người?
Thân thể Phương Gian bỗng chốc cứng đờ, anh ngạc nhiên nhìn b.iểu t.ình hết sức tự nhiên của Emma, trong nháy mắt đầu óc của anh như tắt máy, thật lâu sau mới tìm về được thanh âm của chính mình.
“Ý của bạn là gì?”
Emma buồn bực nói: “Ý trên mặt chữ a, bốn người các bạn ở một phòng ký túc xá, liền vượt quá số người quy định.”
“Không, ý của tôi là, chúng tôi chỉ có bốn người, làm sao có thể vượt số lượng được?”
“Bạn ăn nói thật là kỳ quái… vượt mức chính là vượt mức a.” Emma khó hiểu.
Sau đó, mặc kệ Phương Gian có đặt câu hỏi như thế nào đi nữa, Emma đều dùng ánh mắt nghi hoặc này nhìn chằm chằm anh ta.
Giống như lúc bọn họ vừa đặt chân đến trường và gặp gỡ thầy Lý, thầy ấy chỉ mỉm cười và không ngừng lặp lại một câu hỏi làm bọn họ thật hoang mang. Phương Gian cảm thấy mình sắp mất kiểm soát rồi.
Perry liếc mắt nhìn Emma một lát, cô không đặt câu hỏi nữa mà quyết định quay lại để thương lượng cùng các đồng đội.
“... Nên làm gì tiếp theo đây? Chúng ta chỉ có thể tách ra ở 2 phòng.” Perry nói. Không hiểu ra sao, mỗi phòng lại nhiều thêm một người, điều này làm cho bọn họ cảm thấy có chút bất an.
“Hơn nữa, không phải Phục Bạch cho rằng đây là một đám bệnh tâm thần sao? Cho nên nhiều ra tới một người, đại khái chỉ là lời họ bịa ra…… Này hẳn là không sao cả.”
“Kỳ thật cũng có chút liên quan, bởi vì nếu đây là lời nói của người tâm thần, như vậy chúng ta có làm gì đi nữa cũng sẽ không gặp nguy hiểm, với lại thiết bị điều tra đều bị hư hại, hiện tại nhiệm vụ của chúng ta cũng chỉ có chờ đợi đội cứu viện đến.”
“Chẳng có lý do gì để nghe lời bọn họ nói, đi theo tư duy của kẻ bị tâm thần sẽ chỉ làm chính mình cũng biến thành bệnh tâm thần.”
“Nhưng “Quy tắc là thật sự” cho dù khả năng nó đúng chỉ là một phần vạn, chúng ta cũng gánh vác không dậy nổi hậu quả……”
Lúc này, Phục Bạch đưa ra kết luận.
“Chúng ta phân thành hai cái ký túc xá.”
Phương Gian ngạc nhiên mà quay đầu lại nhìn anh ta, có chút không thể tưởng tượng nổi, lúc này Phục Bạch cư nhiên đồng ý nghe theo sắp xếp của học sinh tại ngôi trường này!
Anh hoài nghi Phục Bạch có phải hay không là nằm vùng.
Phục Bạch nhìn sơ cũng có thể hiểu được b.iểu t.ình của Phương Gian lúc này, anh nói: “Liền tính là đi cửa sau cũng không ngu ngốc đến mức này đi…”
“Nếu bốn người chúng ta ở một phòng, như vậy chắc chắn sẽ làm trái quy tắc “ký túc xá chỉ có 4 người”, nhưng nếu tách ra, lại chưa chắc vi phạm.”
“Từ “chỉ” ở đây là tính hạn chế, “chỉ có bốn cái” nghĩa là không được vượt quá bốn trở lên, nó mơ hồ ước thúc số lượng từ bốn trở xuống.
Cho nên, tuy rằng không biết đây có phải hay không trò chơi văn tự, nhưng dưới tình huống biết được ở cùng nhau là tử cục, chúng ta cũng chỉ có thể lựa chọn một phương án khác.”
Perry nghe xong, cảm thấy bất bình mà nói: “Dựa vào cái gì a.”
“Lúc nãy không phải cậu cho rằng ——” Perry cao giọng nói, nhưng nghĩ đến hoàn cảnh hiện tại, cô lại đột nhiên giảm thấp âm lượng: “Không phải cho rằng…… Bọn họ đều là bệnh tâm thần sao?”
7
【 Lòng mang chờ mong, mãi cho đến thời gian trở về ký túc xá. 】
Chịu áp lực quá lớn, Phương Gian cảm thấy mình mau hỏng mất.
Tại nơi mà không biết rõ hoàn cảnh chung quanh, chỉ có ở cùng đồng đội mới có được cảm giác an toàn. Nhưng bọn họ vì không biết trước được tương lai, để tăng tỷ lệ sống sót, cần thiết phải tách nhau ra.
Phương Gian không ngừng ngẫm lại bài đăng kia, tìm những chỗ tương tự, mỗi lần tìm được một chỗ giống nhau, đều làm anh càng thêm tuyệt vọng.
Quan trọng hơn là, hai người ở một cái ký túc xá, liền đại biểu cho việc chính mình phải ở cùng một phòng với Phục Bạch.
Phục Bạch luôn nói lời khinh thường đối với Quái đàm bking, điều này làm cho anh cảm thấy rất bất mãn, rốt cuộc chính mình cũng coi như yêu thích câu chuyện này, cho dù ở thời điểm hiện tại, câu chuyện xưa bắt đầu làm cho người ta sởn tóc gáy.
Hơn nữa anh cũng đã nhìn ra, Phục Bạch luôn tự mình cho rằng bản thân rất biết kiềm chế cảm xúc, nhưng thực ra là không hề có, anh ta cảm thấy chính mình thật dễ nói chuyện, nhưng thực ra là không muốn nghe theo ý kiến của người khác, chỉ là giả vờ hòa nhã mà thôi.
Rõ ràng bản thân là người có tính cách khó ưa, lại còn ghét bỏ chính mình là đi cửa sau.....
Từ trước đến nay, anh cũng được xem như là một đại thiếu gia, dẫu sao thì tại Liên Bang, việc phân biệt giai cấp rất rõ ràng, người có thể theo học tại trường qu.ân đ.ội, hơn nữa còn gia nhập nhóm nghiên cứu có giáo sư hướng dẫn, làm gì có ai là không có bối cảnh đâu?
Cho dù là ở cùng phòng với Basque, Phương Gian cũng chưa bao giờ gặp phải tình huống mà không biết phải nói gì như lúc này… Nhưng Phục Bạch thì sao? Khi nhớ lại ánh mắt châm chọc đó, trong lòng Phương Gian cảm thấy đau đớn.
Anh ta dựa vào cái gì mà xem thường chính mình?
Liền tính là xem thường chính mình đi, lại vì cái gì mà chướng mắt Quái đàm bking?
Dị năng của Phục Bạch không phải chỉ là trâu bò một chút thôi sao? Quái đàm bking mới thực sự là tài năng đích thực…
Các loại cảm xúc trong lòng đan xen hỗn tạp, Phương Gian bỗng nhiên phát hiện ra.
Nếu muốn biết các quy tắc là có thật hay không, muốn biết các sự kiện trong bài đăng kia là thật hay giả, muốn biết người ở đây có bị bệnh tâm thần không...
...Thì chỉ cần làm trái quy tắc, và kiểm tra xem chúng có hiệu lực hay không là được rồi.
Nếu có cơ hội, Phương Gian tin tưởng.
Đêm nay, chỉ có hai người bọn họ ở ký túc xá.
Như vậy, liệu có thể hay không dùng cái ch•ết của Phục Bạch, để kiểm nghiệm một số quy tắc?
Trước bức bách của t.ử v.ong, ranh giới đạo đức thật sự rất mong manh.
Huống chi, nơi này không có tín hiệu, không có camera giám sát, và hai đồng đội còn lại được phân vào ký túc xá nữ... Cho nên, anh ta có làm gì đi nữa, cũng sẽ không phải chịu bất kỳ hậu quả nào.
Bốn người đều trở về ký túc xá, cho nên không ai phát hiện ra, trong khu dạy học có người đứng bên cửa sổ, nhìn về hướng ký túc xá đang lên đèn, cô ấy viết chữ.
——【Lòng mang chờ mong.】
————
Sau khi An Mệnh đăng lên kết cục câu chuyện, dễ dàng nhận thấy sóng gió trên mạng bắt đầu lắng đọng lại, nhưng cũng vì thế mà xuất hiện các bình luận của những tài khoản mới.
Ví dụ như: [Bking, tôi liền biết bạn sẽ không biến thái như vậy.]
Tỷ như: [Bking, là @XXX tưởng tượng quá ác độc. Tóm lại chính là yêu thích cùng An Tĩnh qua những ngày tháng ngọt ngào!!!]
Còn có các bình luận buông lời trào phúng đối với XXX.
Tỷ như: [ Lại bị cho ăn một cú tát vào mặt à? ]
Tỷ như: [ Tôi liền không biết bạn sẽ suy nghĩ như vậy. ]
Tuy rằng các bình luận có xu hướng hòa thuận vui vẻ, nhưng An Mệnh liếc nhìn số liệu thống kê ở sau màn, lưu lượng không phát triển nhanh chóng như khi suy luận rằng Quái đàm bking mới là h.ung th.ủ thật sự.
Tuy rằng đi theo chủ nghĩa anh hùng bình tĩnh và tường hòa, nhưng tận sâu trong cốt cách mỗi người luôn muốn theo đuổi sự kích thích.
An Mệnh suy tư trong chốc lát rồi chuẩn bị đăng bài viết mới.
Nhưng tại thời điểm này, hệ thống nói với cô rằng:
[ Tôi kiểm tra trên internet phát hiện ra có rất nhiều bài viết nhắc đến Quái đàm bking, có người chuyện môn lập ra fanpage, đó cũng là diễn đàn dành riêng cho bạn!]
[ Tên gọi của nó là Nghiên cứu về Quái đàm bking ]
An Mệnh ngừng lại việc trên tay, nhờ hệ thống mở ra trang web để truy cập vào xem thử.
Người lập ra trang web là Lát khoai tây âu sầu, lúc trước khi Quái đàm bking đăng bài, cô ấy rất tích cực đưa ra suy luận của bản thân.
Bài viết đầu tiên trên diễn đàn này cũng là của Lát khoai tây âu sầu, mỗi lần An Mệnh đăng bài viết mới, đều có thể dễ dàng nhìn thấy số lượng người đăng ký tham gia diễn đàn tăng lên.
Bài viết đầu tiên là một bài phân tích.
[ Tại sao chỉ trong một khoản thời gian ngắn ngủi, bài đăng của Quái đàm bking đã lên đỉnh hot search, và cho đến bây giờ vẫn chưa có người vượt mặt được ]
[ Tôi sẽ phân tích một chút về thủ pháp mà Quái đàm bking đã sử dụng ]
[ Đầu tiên, Quái đàm bking sử dụng phương pháp tự thuật để kể câu chuyện dưới góc nhìn của An Tĩnh, việc sử dụng ngôi thứ nhất sẽ làm độc giả dễ dàng đặt mình vào bối cảnh câu chuyện, và gia tăng cảm giác đồng cảm với nhân vật. Điều này thật sự khá tốt, nhưng khi tự thuật ở ngôi thứ nhất, các đặc điểm về tính cách nhân vật chính rất khó để đánh giá một cách khách quan.
Sau đó là bài đăng thứ hai, với góc nhìn của cô bạn thân, đến lúc này chúng ta mới có thể biết được tính cách đặc thù của An Tĩnh. Một cô gái hướng nội, bị cô lập một cách quá đáng, đến mức không được thêm vào nhóm chat của lớp.
Thật quá trâu bò rồi. Không hề cảm thấy đột ngột, thậm chí bởi vì thay đổi góc nhìn mà làm tăng thêm cảm giác rùng rợn. ]
[ Cư nhiên còn có loại thủ pháp như thế này để làm rõ tính cách của nhân vật!
Tôi muốn đặt tên cho nó là “phương pháp bổ sung”. Tức là ban đầu không thể hiện tính cách nhân vật, mà thông qua góc nhìn của một người khác để phô bày ra.
Quái đàm bking thật sự là một thiên tài! ]
[ Kế tiếp, chúng ta bàn về cao trào đầu tiên trong câu chuyện, lúc XXX và cô bạn thân đồng thời suy luận về cái đêm hôm đó, đêm mà An Tĩnh trải qua sự kiện gõ cửa.
Từ trước đến nay, chúng ta tiếp thu văn tự đều là theo hướng thực dụng, dù là tài liệu, bút ký hay giáo trình, đều là đọc hiểu một cách độc lập và linh hoạt, tại tinh tế thời đại, người đọc vẫn như cũ, không thể trao đổi trực tiếp với tác giả.
Nhưng Quái đàm bking thì khác, cô ấy dùng bài viết của mình để giao lưu với độc giả, tác dụng hoàn toàn giống với khi phát sóng trực tiếp.
Cũng chính tại tình huống như thế, chúng ta đi theo ý nghĩ của tác giả mà bắt đầu tò mò, sau lại lâm vào khốn cảnh không ngừng suy luận, nói cách khác, câu chuyện của Quái đàm bking nếu rời đi độc giả sẽ không còn là chuyện xưa nữa.
Đây là yếu tố tạo nên độ nổi tiếng của Quái đàm bking, và cũng là nguyên nhân giúp bảo trì được tỷ lệ theo dõi siêu cao, hoàn toàn vượt xa Dưa.
Tôi muốn đặt tên cho nó là tiếp thu lý luận.
Quái đàm bking thật sự là một thiên tài! ]
[ Nhưng chỉ có điều này thôi, thì chưa đủ để đem việc trinh thám cùng nỗi sợ hãi đẩy lên cao phong, tôi cho rằng trọng tâm trong câu chuyện tự thuật này là “Ngụy biện”.
Song song với quá trình dùng văn tự làm nên con đường giao tiếp, tác giả đã lừa gạt và trêu chọc chúng ta bằng cách lợi dụng tư duy lối mòn và bất ngờ tiến hành đem nó xoay ngược lại.
Với năng lực của tôi, thật khó để tiến hành khái quát điểm quan trọng trong phương pháp tự thuật này, nhưng sau khi giành ít phút để tự suy ngẫm, tôi cho rằng điểm cốt lõi ở đây chính là che giấu manh mối mấu chốt.
Trước đây khi xem bài viết, tôi cho rằng loại xoay ngược lại tư duy như này là dựa vào số lượng lớn từ ngữ tự thuật, nhưng sau khi phân tích lại lần nữa, tôi phát hiện mỗi chi tiết đều là quỷ kế của tác giả.
Tôi thử phỏng theo thủ pháp của Quái đàm bking để viết một đoạn văn.
“Các người cho rằng ký túc xá là của chính mình sao? Dựa vào cái gì mà không mở cửa cho tôi?” Tôi đứng ở bên ngoài, tức giận đến nỗi vừa đập cửa vừa kêu to.
Bên trong, họ vẫn cứ giữ cửa khóa chặt như cũ.
Tôi cảm thấy rất tức giận, bọn họ dựa vào cái gì mà không mở cửa cho tôi, chẳng lẽ bọn họ cho rằng chính mình đã mua đứt ký túc xá hay sao?
Tuy rằng rất tức giận, nhưng tôi chỉ có thể hậm hực mà thu hồi dao phay và rời đi.
Đoạn 1-3, khẳng định mọi người sẽ cho rằng “Tôi” là người ở phòng ký túc xá này, và đang bị bạn cùng phòng bắt nạt, bạn cùng phòng không nói đạo lý, rõ ràng đều là học sinh, đều đóng học phí như nhau nhưng lại không cho “Tôi” vào phòng.
Đoạn thứ 4 chính là đoạn xoay ngược lại vấn đề, chân tướng chính là: “Tôi” là kẻ c.ướp hoặc là tội phạm gi.ết người, cho nên những học sinh ở bên trong mới khóa trái cửa.
Đây là một kỹ thuật ngụy biện.
Thật ra đây chính là viết lại đoạn Emma gõ cửa.
Ai đã thử viết theo phong cách này, càng viết sẽ càng cảm thấy Quái đàm bking là một thiên tài. Viết một đoạn với kỹ thuật ngụy biện dài dòng như vậy quả là không dễ dàng. Chưa đề cập đến nội dung của các quy tắc, chỉ riêng đề cập đến đoạn gõ cửa này, phục bút được tác giả chôn giấu liền không hề nhỏ chút nào.
Điều này cũng liên quan đến điểm mấu chốt trong cốt truyện được tác giả che giấu.
An Tĩnh ch·ết. ]
——
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện