Ở Tinh Tế Viết Kiểu Trung Quốc Quái Đàm Sau
Chương 15 : TRƯỜNG HỌC QUÁI ĐÀM 1
Người đăng: luuly13
Ngày đăng: 16:09 30-03-2024
.
Ôn Tửu không yên lòng mà trở lại trường học.
Bước đầu tiên sau khi trở lại trường là khám sức khỏe để phát hiện những biến động về dị năng. Sự biến động này sẽ được truyền về khu vực trung tâm để tạo ra mô hình dữ liệu lớn.
Khi Ôn Tửu đến kiểm tra, hàng người đã xếp hàng đến bên ngoài phòng vì vậy anh cũng đi theo xếp hàng.
Bên ngoài phòng kiểm tra không có giáo viên trông giữ, hầu hết mọi người tụ tập thành từng nhóm hai, thanh âm thảo luận rất nhỏ, hoàn toàn chỉ là chờ đợi với sự lo lắng.
Chỉ có số ít người giống như Ôn Tửu, có năng lực làm kiểm tra đo lường dị năng tại nhà, hầu hết mọi người sẽ đợi đến trường mới được kiểm tra. Vì vậy, cuộc kiểm tra lần này có lẽ là lần kiểm tra duy nhất của họ trong thời gian sắp tới.
Đưa ra lời cuối cùng về quá trình học tập trong quá khứ.
Chưa kể, việc định lượng dị năng đặc biệt tàn khốc.
Cho dù tại trong mắt người bình thường, trường qu.ân đ.ội dường như đã thiết lập một ngưỡng cửa về học phí và dị năng, nhưng là tại đây cũng tồn tại phân biệt giai cấp rõ nét dựa trên bối cảnh gia đình và đẳng cấp dị năng.
Ngay khi bước chân của Ôn Tửu dừng lại, anh liền nghe thấy bên cạnh như có như không tiếng cười, phía trước có người chào hỏi, muốn nhường vị trí để anh chen ngang vào.
Sau đó, Ôn Tửu nghe được phía trước có một thanh âm, có vẻ cố hết sức đè thấp giọng nói: “Ôn Tửu bên này...”
Ôn Tửu lắc đầu, cũng không có đi tới.
Chị gái của anh cũng học ở trường qu.ân đ.ội này, chị ấy hiện đang phục vụ trong qu.ân đ.ội nên thường có người muốn nịnh bợ anh, nhưng đây dù sao cũng chỉ là bề ngoài, dị năng của anh đã lâu không có tiến bộ.
Mọi người bàn tán về anh cũng không ít.
Thậm chí cho dù là những người đã tốt nghiệp, cũng có không ít các cuộc thảo luận về họ.
“Cậu có biết về người đó không? Một người không có bất kỳ dị năng nào, nhưng lại vay tiền để đi học, cuối cùng sau khi tốt nghiệp lại không tìm được việc làm.”
“Tại sao có thể có loại người này? Thật ngu xuẩn nha”
“Ừ… những người khác tôi không dám nói, nhưng tôi có một số suy đoán.” Người lên tiếng cười nói: “Có lẽ anh ta đến trường là để tìm đối tượng để leo lên.”
“Loại đàn ông này thật là ghê tởm!”
“Này, cô ấy là phụ nữ. Hình như là họ An?”
“Ai cũng có tham vọng a, có lẽ cô ấy chỉ muốn nhận được một nền giáo dục tốt hơn.”
Ôn Tửu xếp hàng chờ rất lâu mới đến lượt mình.
Cái anh ấy kiểm tra là tinh thần hệ.
“Ôn Tửu? Không có việc gì. Việc nâng cao dị năng tinh thần rất khó nên không cần phải đặt quá nhiều áp lực lên bản thân đâu.”
Giáo viên nhanh chóng lau dụng cụ mà người trước đó đã sử dụng bằng cồn, sau đó nâng cằm lên ra hiệu cho Ôn Tửu tiến tới.
Anh được dán miếng dán kiểm tra lên thái dương: “Bây giờ hãy sử dụng dị năng, không cần quá khẩn trương, bảo trì trình độ là được. Huống chi nền tảng của em cũng không tệ, chỉ cần tích lũy đầy đủ liền sẽ phát triển… Hả?”
Giáo viên chậm rãi chớp chớp mắt.
…Giá trị đo đạc trước mặt anh giống với giá trị khi anh kiểm tra ở nhà, nhưng nó chắc chắn khác với thành tích trước đo được kiểm tra tại trường.
“Đã tiến bộ rồi.”
Giáo viên mỉm cười nói: “Không dễ chút nào! Lần này đã luyện tập rất chăm chỉ phải không? Luyện tập như thế nào? Em có sẵn lòng chia sẻ không?”
Anh chỉ là theo dõi bài đăng đó.
Trong nháy mắt, Ôn Tửu có chút buồn nôn.
Anh chỉ có thể nhìn thấy hình ảnh, nhưng không thể cảm nhận được bất kỳ âm thanh nào, chỉ có thể nhìn thấy những người ở phía trước và phía sau mình, đang cười hì hì, xúm lại vây quanh chính mình, và miệng họ lúc đóng đóng lúc mở.
Ôn Tửu chậm rãi chớp chớp mắt, sau đó anh cảm giác được thanh âm của mình tựa hồ đang trở lại, lại nghe được người khác nói chính mình tiến bộ là cỡ nào không thể tưởng tượng nổi. Thật nhiều người đang tâng bốc anh.
Thấy Ôn Tửu đã lâu không nói chuyện, giáo viên cũng không tiếp tục đặt câu hỏi mà vẫy tay gọi học sinh khác đến tiếp tục kiểm tra, các giáo viên khác cũng bắt đầu trò chuyện.
“Kỳ nghỉ này... có vẻ như học sinh đã tiến bộ rất nhiều nhỉ”
“Đúng vậy a! Cảm giác còn tốt hơn tất cả những năm trước cộng lại!”
“Chẳng lẽ thời kỳ suy yếu của dị năng sắp kết thúc rồi ư? Ha ha ha ha.”
“Trong hai ngày tới, kết quả thống kê từ tập hợp dữ liệu sẽ đi ra, lúc đó chúng ta sẽ biết những tiến bộ này là hiện tượng cá nhân hay là hiện tượng phổ biến của cả quần thể ...”
Ôn Tửu mất hồn mất vía mà rời đi. Nhìn thấy tâm trạng của anh không tốt, những người xung quanh mới dần dần giải tán.
Sau khi rời khỏi, Ôn Tửu click mở diễn đàn.
Anh đọc lại câu chuyện một lần nữa, từng câu từng chữ một.
Ôn Tửu muốn hỏi ý kiến của 4, người đã cùng anh phân tích trước đó, nhưng anh ta vẫn im lặng, như thể bị cắt đứt khỏi internet.
Anh thở ra một hơi dài.
Quá tốt đẹp.
Bất kể là câu chuyện của An Tĩnh và cô bạn thân.
Vẫn là tình trạng hiện tại của chính mình.
Tất cả đều quá mộng ảo, đến mức không thực tế.
Giống như ngậm trong miệng một viên kẹo bọc lấy lưỡi dao, chắc chắn đằng sau nó phải có cái giá nào đó.
Không ai nói cho Ôn Tửu biết lý do, anh cũng không biết tại sao đột nhiên bị yêu cầu kiểm trắc dị năng, nhưng điều đó không ngăn cản anh biết rằng dị năng của mình tăng lên có liên quan đến bài đăng đó.
Trước đây anh đã từng nghi ngờ, suy đoán không thể chứng thực, sẽ chỉ khiến cho người ta càng thêm hoảng loạn.
Nếu như những dị năng liên quan đến sức mạnh tinh thần đang biến hóa, điều đó có phải là tinh thần của anh ta đang bị can thiệp? Trong quá trình trao đổi thảo luận câu chuyện, không ngừng tự hỏi và suy luận?
Bài viết dừng lại ở cuộc phiêu lưu mạo hiểm đầy tình cảm ấm áp của An Tĩnh cùng cô bạn thân. Do chênh lệch múi giờ nên đối phương không có cập nhật bài viết.
Anh đã bấm tải lại hai lần, cố gắng tìm kiếm cảm giác an toàn bằng cách này. Đột nhiên, anh phát hiện ra rằng 4 đã gửi tin nhắn riêng cho mình.
[Đừng tin cô ấy.]
Ôn Tửu bối rối, muốn hỏi rõ ràng, lại nhìn thấy nhắc nhở tin nhắn không gửi được.
...Tại sao ở thời đại công nghệ tiên tiến như vậy mà vẫn có tình trạng tín hiệu mất kết nối khiến việc truyền tải thông tin không thành công?
Không, hẳn là ——
Ôn Tửu bỗng nhiên tỉnh táo lại, trong lòng tựa hồ bị mãnh liệt đè nén.
——Tại sao 4 lại chạy đến một nơi hẻo lánh và khó tiếp cận internet như vậy, và tin nhắn cuối cùng... là bảo anh đừng tin cô ấy?
Mối liên hệ duy nhất giữa anh và 4 là bài đăng này.
Vậy cô ấy là ai?
An Tĩnh? Cô bạn thân của An Tĩnh?
...Quái đàm bking?
Người này rốt cuộc đang làm gì? Cô ta muốn làm gì? Chính xác thì điều gì đã được thực hiện?
Ôn Tửu thử tưởng tượng rằng một kẻ có dị năng cấp cao đã gi.ết ch.ết toàn bộ trường học và tự hào đăng trải nghiệm lên Internet. Nhưng một người tâm tư kín đáo đến mức có thể gi.ết ch.ết cả một ngôi trường, vậy liệu người này còn có thể đăng trải nghiệm của mình lên mạng một cách khó hiểu, chỉ để thu hút sự chú ý ư?
Nhưng nếu dị năng của người này cũng là dạng tinh thần như anh thì sao?
Cô ấy muốn làm gì thông qua internet?
Sởn tóc gáy.
-- -- --
Bọn họ nói rằng hành tinh này là sự sáng tạo của Thượng Đế, một hình chiếu từ một chiều không gian mà con người chưa biết đến.
Lão hội trưởng lập tức nghĩ đến, hôm nay không chỉ là thời gian phát hiện các biến động về dị năng của những người xem bài đăng mà còn là thời gian để điều tra hành tinh kỳ lạ kia.
Nói đúng ra, việc điều tra vụ việc này phải thuộc về viện nghiên cứu.
Từ góc độ quyền hạn cho thấy, nó không liên quan gì đến mình... nhưng giữa các tổ chức đứng đầu tinh tế, làm sao có thể thực sự vô tri?
Bà bấm máy liên lạc, thậm chí còn cảm thấy muốn cùng nhau ăn mừng tin vui.
Tuy nhiên, sau khi liên lạc được kết nối, bên kia im lặng một lúc lâu, sau đó có người lên tiếng.
“...Kế hoạch Khải Minh để điều tra hành tinh kia đã thất bại.”
Vào thời điểm trước khi đội điều tra tiến vào, quỹ đạo kiểm tra trước đó bình thường đột nhiên không kết nối được với trạm chính, vệ tinh bị rơi, liên lạc bị ngắt kết nối và các tàu vũ trụ khác bị buộc phải ở lại căn cứ.
Nhưng một trong số họ, vào thời điểm đó đã xuất phát.
Có bốn điều tra viên bên trong và họ hiện không liên lạc được.
——
Thất bại lần này không thể đoán trước được, bởi vì mọi người đã làm tất cả những gì có thể, từ việc chuẩn bị kiểm tra trước, đến việc làm thêm giờ để đặt đường ray, cho đến vật tư, mọi công đoạn đều được thực hiện tốt nhất có thể.
Nhưng thật không may, vào thời điểm khởi hành, tín hiệu bị gián đoạn, liên lạc không thành công, vệ tinh bị rơi và toàn bộ đường dây sụp đổ.
Đội điều tra được chia thành các nhóm hành động và rời đi theo từng đợt. Chính vì sự gián đoạn tín hiệu này mà có một đội không kịp dừng lại và buộc phải hạ cánh xuống hành tinh kia. Chúng tôi không thể liên lạc được với họ và không biết họ còn sống hay đã ch.ết.
Khi hành động lần đầu được lên kế hoạch, dù là hoạt động bí mật chỉ có ban lãnh đạo cấp cao của viện nghiên cứu mới biết, nhưng nó cũng ở giai cấp thượng tầng tuyên dương một cách hấp tấp. Họ nói rằng đây là một đại nghiệp của nhân loại trong thế kỷ mới.
Bởi vậy, có thể được chọn vào đội điều tra, không có một ai là đơn giản.
Trong bất hạnh cũng còn chút may mắn, do chịu giới hạn của kích thước tàu vũ trụ, mỗi chuyến chỉ có thể đưa được 4 người xuống nên chỉ 4 người bị mất liên lạc.
Phương Gian là một trong số đó.
Trong tất cả các tổ điều tra, mỗi người đều không hề đơn giản như này, anh ấy là người đơn giản nhất.
Vừa vặn giáo viên hướng dẫn của anh là người phụ trách căn cứ nên tự nhiên anh được đi cửa sau một cách không hề khoa trương, ngoài anh ra thì các thành viên khác có lẽ đều là thân kinh bách chiến.
Vì vậy, khi bước chân lên tàu, Phương Gian tỏ vẻ muốn được học hỏi với thái độ cực kỳ khiêm tốn.
Nhưng hiện tại thì hoàn toàn khác biệt.
Nếu có ai hỏi Phương Gian, anh ta hối hận nhất là cái gì.
Vậy thì chắc hẳn anh ta sẽ trả lời là đã nghe theo đề nghị của giáo viên hướng dẫn mà đến nơi này để điều tra.
Nói một cách đại khái, sự ra đời của hành tinh này là một kỳ tích, nhưng trên thực tế, anh ta còn sống mới là một kỳ tích.
Cuộc gặp gỡ ngày hôm qua đối với Phương Gian có ảnh hưởng thật lớn, nhưng những người khác dường như không quan tâm. Chỉ có một mình Phương Gian gần như thức suốt đêm.
Đến nỗi thời điểm chân chính bắt đầu hành động, tâm trạng của anh vẫn còn bất an, và toàn bộ hành trình đều hoảng hốt chờ đợi phi thuyền xuất phát.
Ngay khi nó bắt đầu, anh nhìn vào màn hình hiển thị quan sát thế giới bên ngoài, trong vũ trụ tối tăm, ánh sáng rực rỡ từ quỹ đạo được hoạch định sẵn bỗng nhiên tối sầm lại. Chưa kịp cảm nhận rõ hơn thì đã có cảm giác choáng váng.
Trước khi mất đi ý thức, anh nhìn thấy biển sao rộng lớn không ngừng cuồn cuộn chảy xuôi, cùng đường chân trời hình vòng cung đột nhiên mở rộng.
Không phải chói lóa hoa mắt, mà là sởn tóc gáy.
Anh không nghe được bất kỳ thanh âm gì.
Nhưng anh ấy nghĩ rằng chính mình cảm nhận được đám đông đang khóc, quỹ đạo sụp đổ và vệ tinh rơi xuống.
Sau một thời gian dài hôn mê, Phương Gian mở mắt.
Trước mắt anh là một ngôi trường học.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện