Ở Tinh Tế Viết Kiểu Trung Quốc Quái Đàm Sau
Chương 10 : QUY TẮC QUÁI ĐÀM 10
Người đăng: luuly13
Ngày đăng: 23:29 14-03-2024
.
Phương Gian sửng sờ, anh ta biết XXX.
Cách đây không lâu, làn sóng khen thưởng đến từ XXX cũng để lại cho anh ấn tượng thật sâu sắc.
“Hóa ra hai người quen nhau? Anh bạn này đã khen thưởng rất nhiều cho bài đăng của Quái đàm bking.” Phương Gian kinh ngạc nói.
Ngay khi những lời này được thốt ra, anh đã nhận ra mình đã vô lễ đến mức nào, tự biết mình đã nói lỡ lời, Phương Gian cảm thấy xấu hổ vô cùng vì sự thô lỗ của mình.
“Bạn trên mạng.” Phục Bạch không để ý đến sự xúc phạm của Phương Gian, anh gõ chữ trả lời tin nhắn.
[Bạn có thể đăng nó nếu bạn muốn.]
Người kia nhanh chóng trả lời, [Vẫn là thôi đi, bạn nên xem tiếp bài đăng.]
Phương Gian nhìn và suy nghĩ.
Phục Bạch cũng đã xem bài viết của Quái đàm bking à?
Đang lúc suy nghĩ, Phục Bạch lên tiếng trước: “Chiến dịch này rất khẩn cấp, sự xuất hiện không thể giải thích được của một hành tinh kỳ lạ không thể che giấu trong thời gian dài, áp lực đối với mọi người trong viện nghiên cứu là rất lớn, vì vậy, tôi không ngờ thời gian eo hẹp đến mức ngay cả người như cậu cũng có thể đi vào.”
Phương Gian đột nhiên ngước mắt lên.
Phục Bạch tiếp tục, anh dường như vô tri vô giác với lời nói của mình: “Nhưng xem ra lần này không cần chi.ến đấu nên cũng không sao. Tóm lại, hãy chuẩn bị thật tốt.”
... Sau khi được dặn dò như vậy, anh hoàn toàn không biết như thế nào để chuẩn bị thật tốt a?
Phương Gian hít một hơi thật sâu, không ngừng nhắc nhở bản thân rằng mình đang ở dưới mái hiên.
Nhưng chính vì điều này mà anh càng tò mò về bài đăng đó.
Hiện tại, bài đăng đã dừng cập nhật cách đây một giờ, khi anh và Phục Bạch phát ra âm thanh cùng một lúc.
Câu chuyện tiến triển đến người đăng bài phát hiện một con quái vật dị dạng đang bò trên trần nhà.
Ngay khi nội dung cốt truyện xuất hiện điểm mới, độ hot của bài đăng này ngày càng tăng lên, thậm chí còn có xu hướng trở thành hot search lần nữa.
Nó gần như không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng tất cả mọi người đều tin rằng mọi chuyện sẽ không dừng lại ở đó.
Khi Phương Gian trở lại chỗ ngồi, chủ bài viết đã cập nhật nội dung mới.
Vì vậy Phương Gian chỉ đơn giản là mở ra quang não và bắt đầu xem.
【Tôi rời khỏi phòng học.】
Khác với giọng điệu cấp bách và khẩn trương trước đây, lời nói của cô bây giờ đã kiềm chế hơn rất nhiều, cô miêu tả ngắn gọn những gì vừa trải qua. Chỉ là giữa các dòng chữ vẫn còn lộ ra nỗi sợ hãi và sự lo lắng thận trọng còn sót lại sau tai nạn.
【Lúc ấy tôi nhìn thấy nó trên trần nhà, hốc mắt của nó gần sát với tròng mắt của tôi, tôi nhận ra rằng nó đã thò đầu qua cửa sổ mà tiến vào phòng học.】
【Khoảnh khắc tôi nhận ra điều này, tôi quay người chạy ra khỏi phòng học, vì phòng học không còn an toàn nữa.
Nó theo sát phía sau tôi, tay chân nó tạo ra những âm thanh to nhỏ khác nhau khi nó bò, lòng bàn tay và lòng bàn chân cọ xát vào tường. Luân phiên rất nhanh, nên âm thanh dày đặc, cũng rất giống nhện, nhưng tôi không có thời gian để suy nghĩ nhiều hơn về nó.】
【Dị năng của tôi thuộc hệ chữa trị, và tôi biết rõ rằng khi một người chạy trốn, lượng máu cung cấp cho não sẽ giảm đi và ưu tiên cung cấp cho đôi chân.
Cái giá của việc này là rất lớn, trong khi chạy trốn để tìm đường sống sót, mọi người dễ dàng mất đi chỉ số thông minh của mình. Vì vậy, tôi chỉ có thể dành chút thời gian cuối cùng để suy nghĩ con đường trốn thoát.
Nhưng tôi không biết đi đâu... Tòa nhà giảng dạy đầy ắp các phòng học, phòng học nào cũng có cửa sổ.
Nó đang từng bước một áp sát phía sau tôi, nó tuyệt đối sẽ không cho phép tôi bịt kín tất cả các cửa sổ trong phòng học, nhưng nếu tôi không bịt kín tất cả cửa sổ thì con quái vật này có thể đến và đi tự do.】
【Chỉ có một nơi không có cửa sổ, đó là... nhà vệ sinh.】
Chỉ cần tôi vào nhà vệ sinh và đóng kín cửa lại thì con quái vật sẽ không thể vào được.
Nhưng Nhị tỷ vẫn đang trong toilet.
Bây giờ tôi tin rằng cô ấy là Nhị tỷ thực sự.
...Nhưng tôi vẫn chưa quên trước đây, tôi đã gọi nhị tỷ, hồi lâu sau cô ấy vẫn không trả lời, tôi không biết lúc cô ấy trong nhà vệ sinh đã xảy ra chuyện gì, và tôi càng không biết cô ấy có còn sống hay không.】
【...】
【Bởi vì tôi còn có thể gõ chữ ở đây, cũng nói lên là tôi đã đến WC.】
【Hiện tại tôi đang chặn cửa, nó đập cửa và gửi tin nhắn cho tôi.
Nhị tỷ: Bạn đang ở trong đó có phải hay không?
Nhị tỷ: Bạn đang ở trong đó!
Nhị tỷ: Mở cửa!
Mở cửa!
Tin nhắn của nó cứ lặp đi lặp lại và ngay cả khi tôi đang viết bài đăng, popup vẫn cứ bật lên không ngừng nghỉ.
Tôi sắp gục ngã trước sự thúc giục này, cho dù tôi có cho Nhị tỷ vào danh sách đen, thì tin nhắn đó vẫn bất chợt hiện ra trong quang não, và hiển nhiên, nó sẽ càng tức giận hơn.
Nhắc mới nhớ, nó không thể gõ phím trong trạng thái đó phải không? Có phải nó đang điều khiển quang não của tôi?
Nếu vậy...
...tin nhắn mà các bạn thấy có bình thường không?
Tôi chỉ có thể khóa cửa, tựa lưng vào tường và gõ những dòng tin nhắn này.】
【Có vẻ như nó đã ngừng va chạm vào cửa.】
【Có lẽ nó đã bỏ cuộc chăng?】
【Tôi dần dần thả lỏng, vừa đứng dậy thì cánh cửa gỗ mà tôi vừa dựa vào phát ra tiếng ầm ầm, và một vật sắc nhọn chọc ra một cái lỗ lớn, đó chính là xương cánh tay biến dạng và nó giống như cái chân của con nhện.
Tôi hoàn toàn choáng váng, cả người cứng đờ, nếu vừa rồi tôi còn dựa vào cửa thì bây giờ người tôi đã bị chọc ra một cái lỗ rồi.】
【Nó không ngừng xoay tròn và đào dọc theo cái lỗ ở cửa, và cái lỗ ngày càng lớn hơn!
...Nó đang tiến vào!】
【Bình tĩnh!
Hãy suy nghĩ xem bây giờ chính mình còn có thể làm gì?
Vì nó chặn cửa nên thực sự tôi chỉ có thể đi một nơi duy nhất, đó là buồng vệ sinh.
Nhưng điều này cũng không trì hoãn được nhiều thời gian a...?
Tôi vội vã chạy đến buồng vệ sinh ở trong cùng.
Trước khi tôi kịp mở cửa, tôi nghe thấy một tiếng răng rắc, và các mảnh vỡ của cái lỗ lớn ở giữa tấm cửa gỗ đang rớt xuống.
Tôi quay lại thì thấy nó thò đầu ra khỏi lỗ.】
【Cái lỗ trên cửa đã có thể chứa lọt toàn bộ cái đầu của nó, và nó đang thò đầu vào, dùng hóc mắt tối om của nó nhìn chằm chằm vào tôi.】
Các bình luận đang chồng chất nhanh chóng.
Trái tim của Phương Gian như bị treo ngược lên.
Tuy nhiên, ngay trước khi cảm xúc bộc phát, người đăng bài đã nhanh chóng thêm một câu.
【A…, nó rời đi.】
Cảm xúc đột ngột dừng lại.
Diễn đàn cũng trầm mặc trong giây lát.
Người đăng bài có chút lúng túng mà giải thích.
【Uh…, nó liếc nhìn vào trong và rời đi.
...Thành thật mà nói, tôi có chút cảm giác mình như là một chú hề.】
...
Phương Gian cũng cảm thấy vừa rồi mình hốt hoảng lo sợ như là một vở hài kịch.
【Thật xấu hổ.
Chẳng lẽ mục đích của nó chỉ là muốn dọa người thôi sao?
Nhưng bây giờ tôi thực sự đang sống sót sau tai nạn, toàn thân đổ mồ hôi lạnh.
Tôi chỉ đơn giản là tranh thủ thời gian này để nhìn quanh tất cả các buồng vệ sinh, hy vọng sẽ tìm được Nhị tỷ, dù sao thì sống phải thấy người, ch.ết phải thấy xác. Cô ấy vẫn còn chưa ch.ết trong nhà vệ sinh trước khi tôi rời đi.
Tất cả các ngăn đều có thể mở được và không có gì bên trong.
Thật kỳ lạ.
Tôi có thể nhìn thấy một ít dấu vết do Nhị tỷ để lại.
Ví dụ như trên sàn vẫn còn lưu lại dấu vết nước thải, và bồn nước bên cạnh vẫn còn những vệt nước, nó hẳn là lưu lại vào ban ngày, hoặc có lẽ Nhị tỷ đã rửa tay?
Tôi vừa bước vào một phòng, đây là phòng tắm không vách ngăn có lắp sẵn bồn cầu, nắp bồn cầu được đóng kín.
...Bởi vì bình thường đều là mở ra. Nó được đóng lại như thế này chứng tỏ đã có người sử dụng qua. Việc xả bồn cầu với nắp đóng là điều bình thường phải không?
Tôi cũng đang ngồi trên bệ toilet này để nghỉ ngơi trong khi gõ phím, tôi đã khá mệt rồi, mặt khác đều là bồn cầu ngồi xổm, và đây là nơi duy nhất tôi có thể ngồi nghỉ ngơi một lát.
Có phải hay không Nhị tỷ đã trốn thoát rồi?
Dù sao bên ngoài cũng chỉ có một con quái vật, hơn nữa tôi nghĩ nó chỉ là có vẻ ngoài trông đáng sợ một chút.
Nhưng tôi vẫn còn hơi lo lắng. Vì thế tôi nghĩ mình cần phải điều tra thêm chút nữa.
Dù sao thì có một con quái vật ở trước cửa và tôi sẽ không thể ra ngoài trong một khoản thời gian】
【Không có gì đáng chú ý, nó so với ban ngày cũng không có gì khác biệt.
Đây là lần đầu tiên tôi điều tra nhà vệ sinh kỹ càng như vậy, tôi phát hiện trong góc có một khoảng trống.
Khoảng trống này lẽ ra dẫn đến nhà vệ sinh nam nên đã bị chặn bởi thứ gì đó màu xám.
...Có chút ghê tởm, tại sao trong toilet nữ lại có một cái lỗ? Trước đây tôi chưa bao giờ để ý đến nó.
Cơ sở hạ tầng của trường chúng tôi cũng thật là có chút vấn đề.】
【Đèn này cũng vậy, nó cứ nhấp nháy lúc sáng lúc tối...
Nhưng không phải loại nhấp nháy nhanh do dòng điện rối loạn, và làm nhức mắt mà nó rất nhịp nhàng, chậm rãi sáng lên, và chậm rãi tối đi.
Giống như có ai đó đang lấy tay qua lại che khuất đèn pin...
Hay là ai đó đang từ từ chuyển đổi công tắc qua lại?
Tôi cẩn thận từng li từng tí mở cửa và nhìn ra ngoài, thế nhưng là không nhìn thấy ai cả.】
【Eh? Đèn đột nhiên tắt và không sáng lại nữa.
Tôi càng hoảng sợ, quang não có thể chiếu sáng nhưng so với đèn thì nó tối hơn nhiều.
Tôi dùng quang não chiếu sáng khu vực công tắc đèn nhưng vẫn là không có một bóng người.
...Tôi còn tưởng rằng sẽ có thứ gì đó nhảy ra.
Có phải sự nhấp nháy của đèn chỉ là một vấn đề với nguồn điện?
Tôi cảm thấy bối rối, nhưng trong trường hợp này, bất kỳ thay đổi nào cũng không phải là tin tốt, và trong tiềm thức tôi muốn quay trở lại buồng vệ sinh lúc nãy.】
【Ahhh... Hình như có người vỗ nhẹ vào lưng tôi.
Sau khi tôi quay lại, đèn lại nhấp nháy rồi tắt.】
【Tôi sợ hãi tới mức lập tức quay lại buồng vệ sinh, và nhanh chóng khóa cửa lại.
Cái chỗ này còn có người ư?
Nhưng lúc nãy khi tôi vừa kiểm tra, tôi thực sự là người duy nhất ở đây a…
Tôi thật cẩn thận gọi Nhị tỷ.
Chỉ có giọng nói của tôi vang vọng trong nhà vệ sinh.】
【Không đúng, có vẻ như ngoài giọng nói của tôi còn có tiếng tí tách.】
【Vừa nãy, nó có ở đó khi tôi tìm kiếm không?】
Đúng lúc này, một bình luận đột nhiên xuất hiện.
[Nếu, tôi đã nói là nếu...uhh, người đăng bài cũng không cần quá coi là thật.]
Dừng lại một chút, như sợ quấy nhiễu đến điều gì đó, anh ta thận trọng nói ra suy đoán của mình: [Con quái vật kia nhìn thoáng một cái rồi rời đi, có thể hay không, bởi vì đây là địa bàn của những thứ khác?]
Bình luận này bất ngờ tiết lộ ra suy đoán trong nội tâm của mọi người.
Không phải người đăng bài được tha mà người đăng bài đã là con mồi của kẻ khác.
Chủ bài đăng nhanh chóng nắm bắt được bình luận này.
【Ý bạn là ngoài tôi ra còn có thứ gì khác trong nhà vệ sinh à?】
【Thứ mà vừa mới đập lưng tôi?
Nhưng tôi đã điều tra qua, một người cũng không có a, tôi có nên điều tra lại không?】
【Tôi có chút sợ hãi, nơi này quá chật hẹp, và quá tối. Nếu bất kỳ con quái vật nào xuất hiện như vừa rồi thì tôi chỉ có một con đường ch.ết thôi.】
【Nhưng tôi có phải là quá lo lắng và đang tự làm mình sợ hãi không? Bởi vì tôi không vi phạm bất kỳ quy tắc nào khi trốn trong nhà vệ sinh... Theo đạo lý mà nói, đó không phải là một tử cục.】
【Tôi có nên mở cửa để xác nhận không?
Rốt cuộc, trốn ở một chỗ cũng không tốt.
Nhưng tôi quá sợ hãi, khi người ta sợ hãi, có lẽ họ sẽ sợ sự thay đổi.
Tôi nằm rạp trên mặt đất, cố nhìn qua khe hở xem có chân ai ở bên ngoài không.】
【Nhưng vẫn vậy, không có gì cả.
Chỉ có trên mặt đất dính vào chút nước thải.】
Tin nhắn của cô ngắn gọn và căng thẳng, nỗi lo lắng gần như biến thành thực chất.
Tuy nhiên, vào lúc này, lại có một bình luận khác.
[Chính xác, không có gì ở những nơi bạn đã điều tra cả.]
Tuy nhiên, buồng vệ sinh mà bạn đang ở vẫn chưa được điều tra...]
【??? Không, tôi sẽ đợi ở chỗ này...đừng tùy tiện hù dọa người, tôi đã đủ khẩn trương rồi.】
[Ý tôi là, chỗ duy nhất bạn chưa điều tra.]
[Bồn cầu mà bạn đang ngồi.]
【...Làm sao có thể có thứ gì đó trong bồn cầu được chứ?】
【…】
Cho đến thời điểm này, người đăng không còn duy trì ổn định tần suất điều tra như trước nữa.
Thay vào đó là một sự im lặng kéo dài.
Diễn đàn cũng vậy, chỉ cần nhìn đến đây, mọi người đều có cùng cái cảm nhận, không thể nhập thêm ký tự nào nữa và đó là một sự im lặng hoàn toàn ch.ết chóc.
...
Phương Gian tắt đi quang não.
Câu chuyện có thể kết thúc ở đây.
Anh đã có thể đoán được âm mưu đằng sau nó.
Con quái vật bỏ đi không phải vì nó đã buông tha cho ‘cô bạn thân’.
Mà là bên trong còn có thứ càng kinh khủng hơn.
Quả thực có một người khác trong nhà vệ sinh.
Đó là Nhị tỷ.
Nhị tỷ chưa bao giờ rời khỏi phòng vệ sinh.
Phương Gian uể oải ngước mắt lên, tầm mắt nhìn ra nơi xa và dừng lại ở địa điểm quan sát cách đó không xa.
Đầu óc như trống rỗng trong chốc lát, khoảnh khắc này không thể nói là đang suy nghĩ, càng không phải là đang ngẩn người, nó chỉ đơn giản là một khoảng trống thuần túy.
Cho đến khi tâm trí chậm hơn nhiều so với tầm nhìn, và khung cảnh hành tinh rộng lớn và hoang vắng được chấp nhận.
Anh không biết tại sao, nhưng trước khi anh có thể thoát khỏi nỗi sợ hãi về những lời nói thông thường, một nỗi sợ hãi và bất an mạnh mẽ không thể giải thích được lại đột nhiên dâng lên trong lòng anh.
Thật lâu sau, Phương Gian mới nhận ra, cảm giác bất an này có thể đến từ cuộc thăm dò sắp tới.
Một mặt, anh đắm chìm trong nỗi sợ hãi hư cấu, mặt khác, anh biết rằng trong lần dò xét hành tinh lạ này, chính mình sẽ phải đối mặt với những điều chưa từng được biết đến.
Và với cùng một bối cảnh là trường qu.ân đ.ội, điều đó khiến anh vô thức kết nối cả hai lại với nhau.
Dù biết giữa hai cái sẽ không có mối liên hệ nào, nhưng sự trùng hợp ngẫu nhiên này vẫn khiến anh lo lắng về những quan sát đi sâu vào trường qu.ân đ.ội sau này.
—
Cách đó không xa, Phục Bạch đột nhiên khẽ thở dài.
Anh mở giao diện chat với XXX.
Anh nói: [Bạn vẫn đang do dự xem có nên gửi hay không sao? Bây giờ bạn có nói ra suy đoán hay không, không quan trọng nữa.]
[Đây chỉ là một câu chuyện.]
[Và câu chuyện này chính xác là những gì chúng ta đang mong đợi.]
[Nhị tỷ đã ch.ết.]
XXX không trả lời, trong diễn đàn cũng không có ai đánh giá việc này.
Trong sự hồi hộp liên tục, không ai dám khám phá bí ẩn cấp bách này.
Mãi cho đến khi chủ bài đăng dừng lại một lúc lâu, cô ấy mới mô tả được những gì mình nhìn thấy.
【Tôi nhấc nắp bồn cầu lên.】
【Không phải ai đó vỗ lưng tôi.
Chính cái x.ác ch.ết treo lủng lẳng đã đá tôi.】
【Đèn lúc sáng lúc tối, là đo xác ch.ết lắc lư qua lại đã che mất ánh đèn.】
【Lay động ánh đèn là thi thể của Nhị tỷ.】
【Cái lỗ trên tường chính là nhãn cầu của Nhị tỷ.】
【Thứ trong bồn cầu là đầu của Nhị tỷ.】
...
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện