Khoái Xuyên: Nữ Đế Giá Đáo, Cường Thế Liêu!
Chương 7 : Đệ đệ quá yêu ta làm sao bây giờ? (7)
Người đăng: Nhạc Nhạc
Ngày đăng: 20:11 24-10-2018
.
Phóng ——
Tất!
Cử chỉ ưu nhã, cao quý, nữ hoàng bệ hạ một thân mỹ lệ, Phong Hoa lần đầu tiên trong đời có xúc động muốn mắng người.
Ở lúc sắp bất tỉnh, linh hồn Phong Hoa bị hệ thống kéo ra khỏi thân thể, thế nên lúc này nàng đang bay lơ lửng giữa không trung, trơ mắt nhìn Hứa Khả nghiêm trang nói bậy, lại không thể tránh được.
Bệ hạ thật sự là tức giận, làm cho người ta rất sợ đó ~
Trái tim bé nhỏ của hệ thống run rẩy, thấp thỏm cố gắng làm tốt chức trách của một thái giám tổng quản, tới khuyên nhủ đế vương: "Bệ hạ xin bớt giận..."
Hứa Nặc rất nhanh bị bác sĩ đẩy mạnh phòng cấp cứu.
Linh hồn Phong Hoa không thể rời xa thân thể của Hứa Nặc, nên không thể làm gì khác ngoài 'Bay' vào phòng cấp cứu.
"Cầm máu..."
"Khâu lại..."
"Không xong! Mất máu quá nhiều dẫn đến Hứa tiểu thư nhịp tim giảm xuống, lập tức chọn dùng CPR làm tim sống lại..."
Một đám người mặc áo trắng vẻ mặt bật rộn, còn Phong Hoa thì đang trôi nổi giữa không trung, hai tay đan xen với nhau, lười biếng nhìn, nét mặt không hề lộ ra một chút lo lắng nào.
Nàng mặc lễ phục khi còn sống, mặc lễ phục bình thường —— mặc dù là linh hồn, cũng phải cần giữ gìn hình tượng cao quý nha.
Cổ đại, lấy vua làm trời.
Nhan sắc mỹ lệ, váy dài màu tím, lại thêu một con phượng hoàng rất sinh động,tinh xảo.
Không mặc quá nhiều thứ, vẫn là khí thế đế vương cao quý.
Hệ thống ở một bên nhìn cũng không nhịn được đem tâm treo lên thật cao, thấy Phong Hoa phảng phất không lo lắng sinh tử của Hứa Nặc một chút nào, không hiểu hỏi: "Bệ hạ, người không lo lắng..."
"Lo lắng cái gì?" Không để ý tới mà từ từ đặt ngón tay trên đầu gối, Phong Hoa hỏi ngược lại, "Lo lắng tựu năng giải quyết vấn đề? Trẫm cũng không phải ngự y, nên lo lắng nhất là —— bọn họ!"
Ngón tay thon dài không một tì vết, xa xa trên không trung một chút, Phong Hoa chỉ đúng là nhóm bác sĩ đang bận rộn làm việc, "Cầm Hứa gia bổng lộc, nếu không cứu được công chúa Hứa gia, phiền phức chính là bọn hắn, cùng trẫm có quan hệ gì đâu?"
"Về phần trẫm..." Nữ hoàng bệ hạ động tác cảnh đẹp ý vui, nước chảy mây trôi thu tay về, lại rảnh rỗi đặt tay lên váy, nói: "Chỉ cần xem cuộc vui là được."
Hệ thống: "..."
Bệ hạ người nói vô cùng có đạo lí, người ta dĩ nhiên không lời chống đở!
Một lát sau.
Hệ thống đột nhiên phản ứng kịp: "Di? Bệ hạ sai a..."
Bên dưới.
Lúc này, bạch y hộ sĩ sốt ruột trung mang theo vài phần kinh khủng màu sắc thanh âm của đột nhiên truyền đến, "Không tốt! Nhóm máu Hh trong kho máu bệnh viện, đã dùng hết rồi..."
-
Ngoài bệnh viện, Hứa phụ Hứa mẫu một trước một sau vội vã chạy tới.
Xe Hứa mẫu tới trước.
Thân là chủ mẫu của cả Hứa thị, Hứa mẫu từ trước đến nay đều là phong phạm phu nhân cao quý, bất kể là từ thiện hay là yến hội tư nhân, đều phải mời nàng tới, Hứa mẫu từ trong tiệc tối long trọng xa hoa, gấp gáp rời yến hội chạy tới bệnh viện.
Hứa phụ so với Hứa mẫu lại chậm hơn một chút.
Hứa phụ mặc tây trang quần da, mặc đồ rất trang trọng, nhưng tóc lại hơi rối, trên người còn mang theo mùi nước hoa của nữ nhân, như là... Mới từ trên giường của cô gái nào đó trèo xuống.
Hứa mẫu đạp giày cao gót, nhanh chóng xuống xe.
Hứa phụ cũng đến.
Hai người chạm mặt, bằng mặt không bằng lòng phu thê, lại giả bộ ân ái, cùng đi vào bệnh viện.
Nhìn thấy bên ngoài phòng giải phẫu, tựa trên bức tường, đầu cúi xuống vẽ ra một độ đẹp đẽ, lông mi nhẹ nhàng rũ xuống, vừa vặn che lại cảm xúc của thiếu niên, lại khiến Hứa mẫu đang mặc lễ phục dạ hội, đát đát đát dùng sức đạp giày cao gót, một đường khí thế mười phần đi tới.
Giơ tay, cho niên thiếu một bạt tai.
"Ba —— "
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện