Manh Manh Tiểu Điềm Phi
Chương 57 : nắm bàn tay nhỏ bé suốt cả ngày 7
Người đăng: Truongyen
Ngày đăng: 15:05 02-11-2019
.
Đệ 57 chương nắm bàn tay nhỏ bé suốt cả ngày 7
Bắc Thần Việt ngẩng đầu lên, vẻ mặt bình tĩnh nhìn Mộc Cửu Cửu nói: "Không sao cả."
"Vậy... Điện hạ có xem được cái gì không? ?" Mộc Cửu Cửu thấy hắn nói xong ba chữ "Không sao cả" cũng không nói gì nữa, chỉ phải tiếp tục hỏi lại.
Xem được cái gì...
Bắc Thần Việt ánh mắt rơi vào lòng bàn tay của nàng, trong lòng bàn tay nàng ba đường chỉ tay chính đều có đường cong rõ ràng, ngay ngắn, làn da trắng hồng, chỗ gần cổ tay có một nốt ruồi nho nhỏ.
Đây chính là toàn bộ những thứ hắn có thể nhìn ra được, về phần thầy tướng số... Bỏ đi nha, hắn dầu gì cũng đường đường là một Vương gia, làm sao có thể biết được những mẹo lừa đảo của mấy người trên giang hồ được cơ chứ? ?
Nhưng lúc này hắn nếu là nói cho Mộc Cửu Cửu biết hắn không biết xem tướng số, thì chẳng phải là lại phải buông tay của nàng ra hay sao?
Trong đôi mắt Bắc Thần Việt hào quang lóe lóe, đột nhiên thanh âm nhàn nhạt mà mở miệng nói: "Bổn vương xem chỉ tay của ngươi, nhìn hồi lâu, bỗng nhiên phát giác ngươi lòng bàn tay đường vân lại khác với những gì được ghi trên sách, nữ tử lòng bàn tay đường vân không giống như vậy"
"Không giống vậy? ?" Mộc Cửu Cửu nao nao, lập tức có chút khẩn trương mà hỏi: "Vậy... Vậy là sao? ? Chẳng lẽ dân nữ là cái gì thiên sát cô tinh gì đó hay sao? ?"
"Không phải."
Bắc Thần Việt không chút hoang mang ngẩng đầu lên, một đôi mắt tĩnh mịch nhìn thẳng vào mắt Mộc Cửu Cửu, từng chữ từng chữ một mà nói: "Là vì, ngươi đưa sai tay rồi."
? ? ?
Đưa sai tay rồi hả? ?
Mộc Cửu Cửu có chút khó hiểu mà nhìn hắn, nhất thời, nghe không hiểu hắn nói vậy là ý gì.
"Nam trái nữ phải, lúc xem tướng, nữ tử phải đưa tay phải." Bắc Thần Việt nắm tay trái của nàng, một bộ dang mây trôi nước chảy hướng phía nàng nói.
Đại ca! ! Ta đưa sai tay rồi, thì ngươi phải nói sớm chứ! !
Ngươi còn ngồi đó giả vờ giả vịt mà nhìn một lúc lâu, rồi mới nói cho ta biết, ta đưa sai tay rồi, vui lắm hả? ? Aaaaaah! ? Vui lắm hả! ?
Mộc Cửu Cửu đã sớm nhịn không được âm thầm ở trong lòng đối với Bắc Thần Việt bày ra 120 trạng thái khinh khỉnh, nhưng biểu hiện ra hết sức xin lỗi cười cười nói: "Ngại quá, điện hạ, lần thứ nhất xem chỉ tay, dân nữ không biết nhiều những thứ này."
Nàng vừa nói, vừa rút đi tay trái của mình,rồi duỗi ra tay phải.
"Không sao, bổn vương đại nhân có đại lượng, sẽ không cùng ngươi so đo những chuyện vặt này." Bắc Thần Việt không chút hoang mang mà cầm chặt Mộc Cửu Cửu tay phải, trong lòng nghĩ, dù sao bổn vương cũng là lần đầu tiên cho người khác xem tướng số.
Mộc Cửu Cửu: "..."
Cứ như vậy đã qua ước chừng một phút đồng hồ, Mộc Cửu Cửu cảm giác mình đang đứng phơi nắng ở trong viện, phơi một hồi lại bắt đầu buồn ngủ rồi.
Nàng cúi đầu nhìn thoáng qua Bắc Thần Việt đang ngồi ở trên ghế, vẫn còn nghiên cứu chỉ tay của mình, giật giật khóe miệng, trong thanh âm tràn đầy sinh không thể luyến mà hướng phía hắn hỏi: "Điện hạ... Ngài còn không có nghiên cứu ra cái gì sao? ?"
"Ừm... Sắp rồi." Cặp chân mày của Bắc Thần Việt nhíu chặt lại, nhìn vào lòng bàn tay Mộc Cửu Cửu, lúc cảm giác được lực lượng từ trong tay nàng truyền tới tựa hồ sắp biến mất, mới ngẩng đầu lên, ánh mắt nặng nề mà nhìn nàng một cái nói: "Ngươi cái này chỉ tay..."
"Như thế nào vậy? ?" Mộc Cửu Cửu thấy hắn nghiên cứu cả buổi, rốt cục mở miệng nói chuyện, lập tức đôi mắt đầy chờ mong nhìn hắn.
"Rất không tệ đấy." Bắc Thần Việt nhẹ gật đầu, sau khi ngắn gọn sáng tỏ mà tán dương một câu, liền buông tay của nàng ra.
? ? ?
Sao cơ? ? Cứ như vậy? ?
Người xem một phút đồng hồ chỉ tay, chỉ đưa ra được kết luận gồm bốn chữ như vậy? ?
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện