Manh Manh Tiểu Điềm Phi

Chương 56 : nắm bàn tay nhỏ bé suốt cả ngày 6

Người đăng: Truongyen

Ngày đăng: 11:43 02-11-2019

.
Chương 56: nắm bàn tay nhỏ bé suốt cả ngày 6 Cho nên giờ này khắc này, trong sân là một quang cảnh tươi đẹp đầu mùa hạ. Ánh nắng sáng sớm xuyên qua kẽ lá cây đa trong sân, tạo ra trên mặt đất những hình thù đa dạng, trong hồ nước ngay bên dưới cây đa, vài cái lá sen đang nổi lơ lửng thảnh thơi, trên mặt nước gợn sóng lăn tăn, dưới nước thỉnh thoảng có vài con cá bơi qua làm mặt nước dao động gợn từng gợn sóng. Tật Phong đỡ Bắc Thần Việt ngồi xuống ghế đá ở trong sân, sau đó liền yên lặng mà đứng ở một bên, không nói gì nữa. Mộc Cửu Cửu đứng ở bên còn lại của Bắc Thần Việt, thấy Tật Phong không nói lời nào, liền cũng ngoan ngoãn mà không nói lời nào. Chỉ là ánh mắt của nàng vụng trộm nhìn về hướng Bắc Thần Việt một cái, hắn hiện tại đang ngẩn người nhìn vào một nụ hoa dưới đất, dường như là đang suy nghĩ về vấn đề gì đó. Có khi nào là suy nghĩ xem những tên hắc y nhân tối hôm qua đến vương phủ ám sát rốt cuộc là ai phái tới ? ? Mộc Cửu Cửu mấp máy cánh môi, chỉ cảm thấy vị Việt Vương điện hạ này cũng thật đáng thương đấy, tuy quyền cao chức trọng, nhưng mà vừa bị người tâm phúc ở sau lưng đâm cho một đao, thật vất vả mới nhặt về được tánh mạng, kết quả bệnh còn chưa hết, lại bị một đám hắc y nhân thích sát suốt đêm. Đêm qua nếu không là nàng vừa khéo ở cạnh hắn, chỉ dựa vào hai người Tật Phong và Mặc Ảnh, chắc chắn không ngăn cản nổi công kích của đám hắc y nhân kia. Mộc Cửu Cửu đang suy nghĩ xuất thần, bên cạnh đột nhiên vang lên một đạo thanh âm lạnh lùng nói: "Này..." "Hả?" Mộc Cửu Cửu phục hồi tinh thần lại, thấy ánh mắt Bắc Thần Việt đang nhìn mình, vội vàng lên tiếng nói: "Điện hạ gọi ta à? ?" "Ừm..." Bắc Thần Việt vẻ mặt xoắn xuýt mà nhìn nàng, trong lòng không biết vì cái gì, đột nhiên bay lên một cỗ cảm giác bi tráng như câu "Phong tiêu tiêu này dịch thủy hàn, tráng sĩ vừa đi này không về nữa", hắn hít sâu một hơi, hướng phía Mộc Cửu Cửu cố gắng bảo trì trấn định nói: "Đưa tay đây." ? ? ? "Làm gì? ?" Mộc Cửu Cửu tuy lòng tràn đầy nghi hoặc, nhưng vẫn là ngoan ngoãn đưa tay của mình giơ ra trước mặt Bắc Thần Việt. Bàn tay bên trong tay áo của Bắc Thần Việt khẽ nắm chặt lại, sau đó lại buông ra, sau một hồi đắn đo, hắn làm như lơ đãng mà cầm chặt ngón tay của Mộc Cửu Cửu, thanh âm lạnh lùng nói: "Không có gì, bổn vương dạo gần đây đang nghiên cứu 《 Chu Dịch tướng học 》 quyển sách này viết về những phương pháp xem chỉ tay, vừa vặn xem cho ngươi thử." Tay của nàng rất nhỏ, ngón tay rất mát, cầm ở trong lòng bàn tay cảm thấy mềm mại như không có xương. Bắc Thần Việt khẩn trương đến mức trong lòng bàn tay đều đổ mồ hôi, lại còn phải làm ra vẻ mặt tự nhiên tiếp tục nói: "Yên tâm, bổn vương xem chỉ tay không thu tiền của ngươi." Mộc Cửu Cửu: ? ? ? Như vậy cả buổi, ngươi chính là muốn xem chỉ tay hử, vậy mà vừa rồi ta còn nghĩ là ngươi đang suy nghĩ về vấn đề hắc y nhân cơ đấy... "Điện hạ, thầy bói nhà người ta, đều nói là không đúng không lấy tiền, làm gì có ai vừa lên sàn đã nói nói xem chỉ tay không thu tiền đâu." Mộc Cửu Cửu có chút buồn cười mà nhìn hắn nói: Như vậy vừa nhìn chẳng phải là biết ngay xem không chuẩn rồi hay sao?" "Ừ..." Bắc Thần Việt nhìn vào lòng bàn tay của nàng, thuận miệng lên tiếng, nhưng trong lòng thì tràn đầy khiếp sợ. Từ lúc hắn đụng phải tay nàng, chỉ trong nháy mắt liền phảng phất có một cỗ liên tục không ngừng lực lượng từ đầu ngón tay của nàng mãnh liệt mà chảy vào trong cơ thể mình. Cái kia lực lượng dù chỉ mới qua một ít thời gian, đã truyền đến lục phủ ngũ tạng, làm cho hắn có cảm giác toàn thân nóng lên, phảng phất giống như cả cơ thể được tái sinh lại hoàn toàn mới Mộc Cửu Cửu thấy Bắc Thần Việt nắm tay của mình, vẻ mặt ngưng trọng sau nửa ngày cũng không nói lời nào, liền nhịn không được thận trọng mà hỏi: "Điện hạ... Ta cái này chỉ tay, làm sao vậy? ?"
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang