Manh Manh Tiểu Điềm Phi
Chương 25 : khoảng cách càng gần, hiệu quả càng tốt 5
Người đăng: Truongyen
Ngày đăng: 15:59 26-10-2019
.
Chương 25 :khoảng cách càng gần, hiệu quả càng tốt 5
Mộc Cửu Cửu tiến lên hai bước, ngoan ngoãn mà đem trong tay kinh văn trình lên.
Bắc Thần Việt tiếp nhận kinh văn mà nàng sao chép, cúi đầu tùy ý lật xem vài trang, ừm, chứ như thế này, thật sự là xấu không ra cái gì, người không biết còn tưởng rằng nàng đang vẽ phù nguyền rủa mình.
Hắn chỉ là tùy ý mà lật xem trong chốc lát, vậy mà phát giác tay chân vốn là vô lực, dần dần có từng đợt nhiệt lưu dọc theo kinh mạch chậm rãi lan tràn, tứ chi cũng thời gian dần qua đã có tri giác.
Chẳng lẽ vậy mà thật sự như Hoàng gia gia theo như lời, cái này gọi Mộc Cửu Cửu gia hỏa, cách hắn càng gần, hắn càng nhanh khỏe lại? ?
Bắc Thần Việt ngẩng đầu lên, ánh mắt âm trầm mà phức tạp nhìn Mộc Cửu Cửu.
Mộc Cửu Cửu bị hắn nhìn thì vẻ mặt không hiểu lắm, vươn tay ra sờ lên mặt của mình, mở miệng hỏi: "Điện hạ vì sao nhìn chằm chằm vào dân nữ như vậy, trên mặt dân nữ dính cái gì hay sao? ?"
"Àh..." Bắc Thần Việt nhàn nhạt mà thu hồi ánh mắt, tiếp tục cúi đầu lật kinh văn trong tay, thanh âm lạnh nhạt nói: "Trong mắt ngươi có dử mắt."
? ? ?
Mộc Cửu Cửu sửng sốt một chút, vô ý thức mà đưa thay lên sờ sờ khóe mắt của mình.
Hứ! ! Mắt ngươi mới có dử mắt ấy! !
Trong đôi mắt linh động của Mộc Cửu Cửu thiêu đốt lên hừng hực lửa giận, gắt gao nhìn chằm chằm vào Bắc Thần Việt.
Vốn dĩ chữ của nàng cũng không được đẹp cho lắm, tốc độ chép kinh văn cũng chậm chạp, hôm qua thật vất vả mới chép xong hai quyển kinh văn, chưa hết một khắc thời gian, Bắc Thần Việt cũng đã đọc xong từ đầu tới đuôi rồi.
Bắc Thần Việt nắm xấp giấy Tuyên Thành trong tay, sau một hồi cau mày trầm ngâm, ngẩng đầu hướng phía Mộc Cửu Cửu nói: "Kinh văn chép cũng không tệ, bổn vương từ trong kinh văn của ngươi, đã nhìn ra được thành ý."
Mộc Cửu Cửu nghe hắn nói xong thì khẽ giật mình, chuyện gì xảy ra, Việt Vương điện hạ đây là đột nhiên lương tâm hướng thiện sao? ?
Nàng vội vàng hướng phía Bắc Thần Việt phúc phúc thân thể nói: "Đa tạ điện hạ khích lệ."
"Ừm, cho nên hôm nay ngươi không cần phải sao chép kinh văn nữa." Bắc Thần Việt tiện tay đem kinh văn của Mộc Cửu Cửu đưa cho Tật Phong đứng ở một bên , thong thả nói.
Mộc Cửu Cửu trong nội tâm vui vẻ, còn chưa kịp hướng Bắc Thần Việt nói lời cảm tạ, liền nghe được thanh âm trong trẻo nhưng lạnh nhạt tiếp tục nói: "Hôm nay đổi thành vì bổn Vương tụng kinh cầu phúc đi."
? ? ?
Mộc Cửu Cửu vẻ mặt ngơ ngác nhìn hắn.
"Tật Phong, đi lấy cho nàng cái ghế, đặt ở bên cạnh giường ." Bắc Thần Việt sai khi nói xong câu nói kia liền quay đầu nhìn Tật Phong phân phó.
"Vâng." Tật Phong lên tiếng, lập tức đi đến bên cạnh bàn, cầm một cái ghế đặt ở bên cạnh giường.
Bắc Thần Việt hướng phía Mộc Cửu Cửu hất cằm nói: "Ngồi đi."
Mộc Cửu Cửu: "..."
"Mặc Ảnh, đi trên giá sách đem tất cả kinh thư lấy tới, đặt ở mộc..." Bắc Thần Việt thanh âm dừng một chút, khóe miệng kéo ra một cái lơ đãng độ cong, hướng phía Mộc Cửu Cửu hỏi: "Đúng rồi, ngươi gọi Mộc cái gì nhỉ? ?"
Mộc Cửu Cửu: "..."
"Ah, đúng rồi, Mộc thị thiếp." Bắc Thần Việt không đợi nàng trả lời đã tự nói tiếp: "Đem tất cả kinh thư đều lấy tới, đặt ở bên cạnh Mộc thị thiếp, hôm nay liền do Mộc thị thiếp vì bổn Vương tụng kinh cầu phúc."
"Vâng." Mặc Ảnh cũng cung kính lên tiếng, quay người liền hướng phía giá sách đi qua.
Sau một lát, Mặc Ảnh liền đem tất cả kinh thư trên giá sách đến bên cạnh Mộc Cửu Cửu, chỗ kinh thư kia nếu xếp thành chồng thì cũng phải cao bằng nửa người Mộc Cửu Cửu.
Bắc Thần Việt vặn vặn ngón tay đang khôi phục tri giác, hướng phía Mộc Cửu Cửu cao ngạo nói: "Bắt đầu niệm đi."
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện