Manh Manh Tiểu Điềm Phi
Chương 23 : khoảng cách càng gần, hiệu quả càng tốt 3
Người đăng: Truongyen
Ngày đăng: 12:37 26-10-2019
.
Chương 23: khoảng cách càng gần, hiệu quả càng tốt 3
Hóa ra là nằm mơ...
Bắc Thần Việt nhìn bài trí quen thuộc trước mắt, thở phào nhẹ nhỏm.
Nhưng mà một giây sau, lông mày hắn liền lại nhíu lại.
Hắn Hoàng gia gia lại báo mộng cho hắn nữa rồi? ? Hơn nữa nhìn điệu bộ này, có vẻ là sau này mỗi ngày đều sẽ báo mộng cho hắn đây? ?
Chẳng lẽ... Hắn thật sự phải làm theo như lời của Hoàng gia gia trong mộng
Bắc Thần Việt vừa nghĩ vừa quay đầu nhìn về phía bàn đọc sách trong phòng.
Chỉ thấy Mộc Cửu Cửu đang co ro nằm ngủ say sưa trên giường nhở ghép từ mấy cái ghế
Gia hỏa này, ngược lại là không quá đồng dạng cùng mấy thiên kim đại tiểu thư hắn từng gặp.
Bắc Thần Việt nhìn chằm chằm vào nàng một lúc lâu, mày nhíu lại càng chặt hơn rồi.
Hắn cũng đã tỉnh, nàng vậy mà còn ngủ, cũng không biết tới hầu hạ hắn rửa mặt.
Tuy nói hắn chán ghét bị cô gái xa lạ tới gần, nhưng đây là công việc của nàng, cho dù hắn không cần, nàng cũng phải biết điều mà tới hỏi một chút chứ? ?
Nghĩ một chút, Bắc Thần Việt nắm mấy ngón tay trắng nõn thon dài lại, đặt ở bên miệng nhẹ ho hai tiếng: "Khụ khụ..."
Mộc Cửu Cửu nằm ở trên ghế, một chút phản ứng đều không có.
Bắc Thần Việt hé mắt, tiếng ho lại lớn hơn một chút: "Khụ Khụ! ! Khụ khụ! !"
Mộc Cửu Cửu phát ra một tiếng "Ư" rất nhỏ, rồi trở mình tiếp tục ngủ.
Bắc Thần Việt: "... Khụ khụ khụ khụ khụ! ! !"
"Điện hạ, ngài tỉnh rồi! ?"
Hắn còn chưa ho dứt hơi, Tật Phong và Mặc Ảnh hai người cũng đã ra hiện ở trước mặt hắn.
Bắc Thần Việt: "..."
Tật Phong và Mặc Ảnh nhìn nhau một cái, thầm nghĩ trong lòng, nguy rồi, sao sắc mặt của điện hạ nhìn có vẻ tệ hơn hôm qua gấp vạn lần vậy? ?
Gương mặt Bắc Thần Việt âm lãnh, cái cằm hất hất về phía Mộc Cửu Cửu đang ngủ nói: "Đi, gọi nàng ta tỉnh dậy cho bổn vương."
"Vâng!" Tật Phong cung kính lên tiếng, đứng dậy, đi đến phía trước đống ghế xếp bên cạnh bàn, vươn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Mộc Cửu Cửu nói: "Mộc cô nương, Mộc cô nương, tỉnh dậy đi."
Mộc Cửu Cửu đang ngủ ngon nhíu nhíu mày, vươn tay ở giữa không trung quơ quơ.
Ai ya, như vậy đáng ghét, nàng đang ngủ ngon lành, không muốn dậy đâu.
"Mộc cô nương, Mộc cô nương..." Tật Phong kiên trì không ngừng mà hướng phía Mộc Cửu Cửu gọi.
Bắc Thần Việt nhịn không được trừng mắt, gương mặt soái khí bình tĩnh hướng về phía Tật Phong nói: "Gọi nhỏ như vậy làm gì, lớn tiếng chút!"
"Điện hạ..." Tật Phong giật giật khóe miệng, ngẩng đầu nhìn Bắc Thần Việt một cái, chần chờ một chút, rồi hít sâu một hơi, trung khí mười phần mà hướng phía Mộc Cửu Cửu hét lớn một tiếng: "Mộc cô nương! ! Dậy thôi! !"
Ta cmn…! !
Mộc Cửu Cửu đang chìm trong mộng đẹp, thình lình nghe thấy tiếng rống, giật mình xoay người một phát, "Bịch" một tiếng, trực tiếp từ trên ghế ngã xuống đất.
Ah ah ah... Đau quá ah...
Mộc Cửu Cửu xoa xoa cái éo mới bị ngã đau, một tay vịn vào cái ghế, gắng gượng tự đỡ mình ngồi dậy, ngẩng đầu nhìn Tật Phong đang đứng bên cạnh mình một cái, vẻ mặt chưa tỉnh ngủ nói: "Giờ là canh giờ nào rồi? ?"
Tật Phong quay đầu nhìn ra trời tối âm u bên ngoài , chăm chú hồi đáp: "Mộc cô nương, đã là giờ dần rồi, mặt trời sắp mọc rồi."
? ? ?
Mặt trời còn chưa mọc đã gọi nàng dậy rồi, cái này Việt vương phủ đều là bóc lột người như vậy hay sao? ?
Bắc Thần Việt thanh âm lạnh lùng mà hướng phía Mộc Cửu Cửu nói: "Phụ hoàng là lệnh ngươi đến hầu hạ bổn vương, chứ không phải để bổn vương hầu hạ ngươi, bổn vương đều đã tỉnh dậy, ngươi vẫn còn nằm ngáy o..o..., còn ra thể thống gì? ?"
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện