Manh Manh Tiểu Điềm Phi
Chương 13 : Chân hương cảnh cáo 3
Người đăng: Truongyen
Ngày đăng: 15:32 23-10-2019
.
Chương13 Chân hương cảnh cáo 3
Da của hắn trắng nõn, giống như một khối bạch ngọc thượng đẳng, thần sắc phảng phất mang theo cao ngạo, lại phảng phất mang sự thanh tao như gió nhẹ nơi chân trời.
Hắn cứ an tĩnh như vậy mà nằm, như một con hổ đang bị thương, một tia khí tức đều không có.
Chờ chút, không có khí tức? ?
Mộc Cửu Cửu trong nội tâm cả kinh, từ khi nãy hắn liền một mực bảo trì cái tư thế này, vẫn không nhúc nhích, ngực phập phồng cơ hồ nhìn không ra, hơn nữa sắc mặt của hắn càng ngày càng tái nhợt...
Gia hỏa này chẳng nhẽ định thừa dịp Hoàng Thượng đi ra ngoài, vụng trộm mà đi đời nhà ma rồi a? ?
Mộc Cửu Cửu càng nghĩ càng cảm thấy kinh hồn táng đảm, cha của nàng chỉ là một thương nhân.
Sĩ nông công thương, thương nhân chính là xã hội này tầng dưới chót nhất, cho nên Hoàng Thượng ban bố thánh chỉ bảo nàng gả tiến Việt vương phủ xung hỉ, mặc dù cha nàng trong lòng là trăm ngàn vạn lần không muốn, nhưng cũng không khỏi phải ngoan ngoăn đưa nàng lên kiệu hoa.
Nguyên bản đối với xung hỉ chuyện này, nàng là không quá tin tưởng đấy, còn tính toán đợi sau khi vị Việt Vương điện hạ này qua đời, nàng lại dựa vào một thân công phu của mình để chạy ra khỏi Việt vương phủ.
Nhưng mà bây giờ, Việt Vương không chỉ tỉnh, Hoàng Thượng còn ra lệnh cho nàng phải hảo hảo hầu hạ hắn, nhỡ đâu hầu hạ cho hắn chết luôn, còn bắt nàng cho hắn bồi táng, đến lúc đó Hoàng Thượng nhỡ đâu lại tâm tình khó chịu, làm cho cả nhà của nàng cho hắn bồi táng thì phải làm sao bây giờ? ?
Nghĩ một chút, Mộc Cửu Cửu vẫn là nhịn không được nhẹ nhàng gọi vài tiếng: "Việt... Việt Vương điện hạ? ? Điện hạ... Điện hạ, ngài tỉnh lại đi..."
Nhưng mặc cho nàng như thế nào kêu gọi, cái kia nằm ở trên giường Bắc Thần Việt lại một chút nhúc nhích dấu hiệu đều không có.
Chẳng... chẳng lẽ thật sự đã chết rồi à? ?
Mộc Cửu Cửu cảm giác mình sắp khóc đến nơi rồi, nàng cẩn thận từng li từng tí mà duỗi ra một ngón tay ra, chậm rãi đưa tới phía dưới cánh mũi của hắn, muốn xem xem hắn còn có thở hay không.
Nhưng mà ngón tay của nàng vừa đưa tới, một mực nhắm mắt Bắc Thần Việt lại đột nhiên mở mắt.
Bốn mắt nhìn nhau, Mộc Cửu Cửu nhất thời vậy mà lại quên đem ngón tay của mình thu hồi lại.
Bắc Thần Việt cặp kia tĩnh mịch đôi mắt hơi hé mở, thanh âm bất thiện mà hướng phía Mộc Cửu Cửu nói: "Ngươi làm gì thế? ?"
"Àh... Ta..." Mộc Cửu Cửu phục hồi tinh thần lại, vội vàng thu hồi ngón tay của mình, sắc mặt lúng túng nói: "Ta thấy trên mặt điện hạ ngài bị dính thứ gì đó, cho nên muốn giúp ngài lau đi... lau....vết bẩn..."
Bắc Thần Việt lạnh lùng mà nhìn chằm chằm vào nàng, thanh âm âm trầm nói: "Bổn vương nếu là không có nhớ lầm, cách đây không lâu đã nói với ngươi, chớ lại gần bổn vương."
Mộc Cửu Cửu: "..."
"Như thế nào, nghe không hiểu? ? Cũng đúng, nữ tử giống như ngươi, thêu thùa, đánh đàn, đánh cờ cái gì cũng không biết, chắc là cũng không có đọc qua thi thư chứ gì?" Bắc Thần Việt cười lạnh một tiếng nói: "Muốn bổn vương giải thích cho ngươi không, chớ lại gần bổn vương, có nghĩa là ngươi không được đụng vào bổn vương."
Mộc Cửu Cửu: "..."
Ngươi cho rằng ta muốn chạm vào ngươi sao! ?
Bắc Thần Việt lườm nàng một cái, thanh âm thản nhiên nói: "Tật Phong."
"Có thuộc hạ." Cùng lúc đạo thanh âm vang lên, một cái bóng đen lập tức quỳ gối phía trước giường.
"Dìu bổn vương ngồi dậy." Bắc Thần Việt hướng phía Tật Phong nói.
"Vâng." Tật Phong cung kính mà lên tiếng, lập tức đứng dậy tiến lên, đỡ cánh tay Bắc Thần Việt, làm cho hắn dựa vào giường ngồi dậy.
Mộc Cửu Cửu đứng ở bên cạnh yên lặng mà nhìn một màn này, trầm mặc thật lâu, rốt cục nhỏ giọng mở miệng nói: "Hoàng Thượng ra lệnh cho ta hầu hạ ngài, điện hạ ngài lại không cho ta chạm vào ngài, vậy xin hỏi tiểu nữ tử còn có thể làm gì? ?"
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện