Hào Môn Nữ Phụ Làm Cá Muối Hằng Ngày

Chương 1 : Tìm con gái

Người đăng: Thảo Trần

Ngày đăng: 02:45 16-06-2021

Tháng bảy thì khí trời vô cùng khô nóng, ngày nhiệt độ thấp nhất đều hơn độ, buổi trưa thậm chí có thể đạt tới bốn mươi ba độ. Khí trời nóng bức như thế, mọi người hận không thể nằm trong tủ lạnh hưởng thụ mát mẻ, lúc này trên con đường núi quanh co của hòn đảo thấy một chiếc xe hơi lớn cao sang, thật sự rất bất ngờ. Trừ tài xế ở ghế lái, trong xe còn ba người nam và một người nữ, trong đó ở ghế lái phụ là một người đàn ông trung niên đang ngồi, ông ta cầm trong tay một cái cặp công văn, xem bộ dạng là một người thành công. Còn lại là hai nam một nữ ngồi ở đằng sau, là một đôi vợ chồng lớn tuổi, trên đường đi cũng nắm chặt tay của nhau. Nhìn bọn họ ăn mặc biết là người có gia cảnh hậu đại. Lúc này người phụ nữ có vẻ mặt ưu sầu,còn người đàn ông đang nhỏ giọng an ủi bà ấy. Cuối cùng là một nam thanh niên, anh ta ăn mặc thời thượng áo ngắn tay quần đùi, anh ta cùng với người đàn ông đó, hai người ngồi ở hai bên của bà ấy . Anh ta lớn lên đều có đường nét khuôn mặt tương tự hai người đó, hẳn là người một nhà không thể nghi ngờ. Cùng bên ngoài nóng bức khác biệt, trong xe điều hòa mở vô cùng thấp, cho dù là như vậy vợ chồng hai người nắm chặt tay nhau thỉnh thoảng có mồ hôi tiết ra. Có lẽ là vì hòa hoãn tâm tình khẩn trương, hoặc là phu nhân trời sinh thích sạch sẽ, chỉ cần cảm giác được trong lòng bàn tay dinh dính bà ấy đều lấy khăn giấy ra lau tay cho thoáng. Sọt rác bên chân đã đầy lên một mặt. Lái xe là tài xế có tuổi, tốc độ nhanh mà lại ổn, chỉ chốc lát sau liền lái đến cuối con đường, dừng lại trước một cái toà nhà có cổng chính cũ nát. Rỉ sắt trên cửa sắt treo mấy chữ, tài xế híp mắt nhìn lên giây lát mới nhìn ra mấy chữ ‘ Giương Buồm cô nhi viện’ . Bên ngoài thật quá nóng, làm khó nhận ra trước mắt là địa phương nào, tài xế tranh thủ thời gian lùi về đầu, dùng tay áo lau mồ hôi trên mặt, hắn quay đầu, " Tiên sinh, phu nhân, chúng ta đến cô nhi viện. " Bị hắn gọi người phu nhân nghe xong lời này, nhịn không được tay thoáng run một phát. Bên người bà người đàn ông vỗ vỗ tay của bà an ủi, " Năm đó chúng ta cũng không phải cố ý, chỉ cần thật tốt nói chuyện, tôi tin tưởng bảo bối sẽ thông cảm cho chúng ta. Bà nếu là cảm thấy mắc nợ, sau khi trở về nhà, sẽ đền bù tổn thất bao nhiêu đều được. " Nghe xong lời này người phụ nữ nhịn không được rơi lệ, bà ấy lau lau con mắt, nghẹn ngào: " Ông nhìn xem nơi này một chút, tôi chỉ vừa nghĩ tới con gái chúng ta ở loại địa phương này sinh sống 16 năm, trong lúc đó còn không biết đã chịu khổ bao nhiêu, tôi liền hận không thể đi theo dốc sức liều mạng với cái người đàn bà ti tiện kia." " Mẹ, người trước tiên đừng khóc, chúng ta sớm một phút đem theo em gái quay về, em ấy cũng có thể sớm một chút ra khỏi chỗ này. Ngươi nét mực trong chốc lát, nói không chừng muội muội muốn thụ nhiều tội đâu. " Thanh niên nói ra những lời nay, người phụ nữ rất nhanh lau lau con mắt, động tác lưu loát mở cửa xe, đều không cầnngười hỗ trợ. Nam tử lắc đầu, quả nhiên lí do này có tác dụng nhất. Hắn cũng không nói cai gì nữ, đẩy ra khác một bên cửa xe. Xuống xe mới biết được bên ngoài có bao nhiêu nóng, vừa rồi trên xe nhìn qua thủy tinh xem chỗ này. Cô nhi viện rất cũ nát, lúc này đứng ở trước mặt nó hắn mới biết được chính mình đánh giá thấp trình độ rách nát của cái cô nhi viện này . Bởi vì( con gái)em gái mất tích, Giang thị hàng năm đầu tư cho cô nhi viện mấy ngàn vạn, trên TV cũng thường xuyên đưa tin hoạt động của các cô nhi viện . Mỗi lần thấy có cô nhi viện kinh doanh khó khăn, Giang thị đều là trước tiên xuất thủ, họ chính là ôm ý tưởng con gái vạn nhất ở cô nhi viện. Theo con gái mất tích đến bây giờ đã 16 năm, họ quyên tiền cho cô nhi viện cũng đúng 16 năm. Hôm nay thấy cô nhi viện này tang hoang như thế , Giang Trạch Khôn trong nội tâm cũng không hơn gì. Tài xế là người có ánh mắt nhìn biểu cảm người khác, chạy đến phía trước nơi Giang Trạch Khôn đang đứng hắn tự tay đi đẩy cửa sắt cô nhi viện, cửa sắt bị mặt trời nướng đã hơn nửa ngày bị nóng đến mức hắn thiếu chút nữa hét ầm lên. " Tôi đẩy cho. " Giang Trạch Khôn nhìn xem tài xế đã sưng đỏ ngón tay nói ra. Tài xế lắc đầu, vừa rồi hắn là không có phòng bị, những loại việc nặng này sao có thể để cho tiên sinh chính mình đi làm. Không đợi Giang Trạch Khôn vươn tay, hắn rất nhanh từ trong túi tiền lấy ra một cái khăn tay đặt ở trên cửa sắt. Cách khăn tay độ ấm vẫn như cũ có thể cảm giác được trong lòng bàn tay, bất quá cũng ở trong phạm vi hắn chịu được. Cửa sắt cũng không có khóa lại, nhẹ nhàng dùng chút sức, liền có tiếng mở ra. Cửa ra vào có một cái phòng an ninh, chỉ có điều bên trong không ai. Ngẫm lại cũng đúng, trời cực nóng, lại là cái cô nhi viện cũ nát, ngày bình thường khẳng định không ai để ý tới l, không ai trông coi cũng là bình thường. Cũng may cửa ra vào có bảng hướng dẫn, Giang Trạch Khôn ở phía trên rất dễ dàng đã tìm được phòng viện trưởng. Cùng viện trưởng nói rõ ý định đến nơi này, viện trưởng có chút khó xử. Hắn đang chuẩn bị mở miệng, chỉ nghe thấy tiếng đập cửa, đối với Giang Trạch Khôn áy náy cười cười, hắn hướng về phía cửa ra vào hô một tiếng: " Vào đi ". " Viện trưởng, tôi đang chuẩn bị giặt quần áo, ngài có cần tôi giúp không ? " Người còn chưa tới, thanh âm thanh thuý của thiếu nữ truyền vào. Cô cúi đầu, ngẩng đầu thấy trong phòng có nhiều người có chút xấu hổ, " Thực xin lỗi a, viện trưởng, tôi không biết ngài có khách. Chúng ta gặp lại sau. " Nói xong cô ta liền chuẩn bị đóng cửa đi ra ngoài. " Đợi một chút, " Viện trưởng đối với Giang Trạch Khôn nói , " Các người không phải muốn tìm Giang Nịnh sao, cô gái này là Giang Tư Linh vừa vặn ở cùng một phòng với Giang Nịnh. Tư Linh là một cô gái tốt, chuyện của Giang Nịnh cô ấy so với tôi biết rõ hơn. " Nói xông hắn quay đầu lại nhìn về phía Giang Tư Linh, hòa ái vẫy tay, " Tư Linh , mấy vị này là người thân của Giang Nịnh, con mang theo bọn họ đi trước . " Nói xong đối Giang Tư Linh nháy mắt mấy cái. Như loại địa phương này đã nhiều năm đều chưa có người tới đây, coi như là có cũng là hài tử bị vứt bỏ. Mấy vị này vừa nhìn là biết gia cảnh thật tốt, Tư Linh đứa nhỏ này tâm địa thiện lương hiểu chuyện, nếu như có thể hắn rất hy vọng Tư Linh có thể được nhận nuôi. Hắn già rồi, cũng không biết còn có thể ở nơi đây ngốc được bao nhiêu năm nữa , nếu có thể ở lúc còn sống thấy bọn nhỏ ở cô nhi viện có một nơi ở tốt, hắn nằm mơ đều muốn cười tỉnh. Nguyên lai tưởng rằng hắn nói như vậy Giang Tư Linh có thể hiểu ý của hắn, ai biết Giang Tư Linh rõ ràng thu liễm dáng tươi cười, cô ta vẻ mặt tức giận nhìn những người Giang gia ở trước mặt. " Các người không phải cảm thấy cô ấy đứa con gái không nên nàng đi, hiện tại lại tìm đến làm gì? Cô ấy mặc dù là các ngươi sinh, nhưng là các ngươi cũng không có thể nói không cần là không cần, nói muốn lại đây bố thí các ngươi buồn cười thân tình. Ta nói cho các ngươi biết, có ta Giang Tư Linh đang ở đây, các ngươi đừng nghĩ gạt cô ấy. " Giang Tư Linh nói lòng đầy căm phẫn, cô ta lần này chỉ trích thành công làm cho Giang Mẹ rơi nước mắt. Giang Trạch Khôn vội vàng an ủi Giang Mẹ, phía sau hắn một mực treo khuôn mặt tươi cười kính mắt nam đẩy đẩy con mắt đi tới. " Tiểu cô nương, ta tổng thư ký Giang thị, ta họ Thạch. " Thạch thư ký vươn tay ra, Giang Tư Linh hừ lạnh một tiếng nhìn cũng không nhìn, hắn chẳng qua là cười cười cũng không có nổi giận, thu tay lại, hai tay của hắn vẫn ôm cặp công văn để ở trước ngực. " Giang tiểu thư là ngoài ý muốn bị người ôm đi, những năm này vợ chồng Giang tổng tìm không ít nơi, không chút nào khoa trương nói toàn bộ quốc gia đã tìm hơn phân nửa . Vài ngày trước chúng tôi nhận được tin tức nói Giang tiểu thư có khả năng ở chỗ này, vì vậy ngựa không dừng vó đuổi đến đây. Cô có khả năng không biết công ty Giang tổng có bao nhiêu, tôi có thể nói cho cô biết, chỉ chúng tôi chạy đến đây làm chậm trễ những công việc ngày này tổn thất cũng mấy ngàn vạn. Qua lại một chuyến ít nhất 100 triệu cũng có. " " Ngươi nói Giang tổng không quan tâm Giang tiểu thư, lời này tôi không đồng ý. Nếu như không quan tâm Giang tiểu thư, chúng tôi hà tất tự mình chạy tới? Chỉ cần một câu, có rất nhiều người nguyện ý chạy chuyến này. Cô căn bản không cách nào tưởng tượng, những năm này vì tìm Giang tiểu thư, một nhà Giang tổng tổn thất nhiều ít, " Mấy ngàn vạn? Lão viện trưởng cả đời cũng không có thấy nhiều tiền như vậy, sợ Giang Tư Linh đắc tội quý nhân, hắn tranh thủ thời gian mở miệng, " Tư Linh, còn không cho Giang tổng xin lỗi. " Lão viện trưởng thật sự ưa thích Giang Tư Linh, nói xong còn đối với Giang Trạch Khôn giải thích, " Nha đầu kia chính là nhanh mồm nhanh miệng, thích đánh tổn thương bởi bất công, cô ấy cùng Giang Nịnh là bạn tốt, cho nên mới có chút không lựa lời nói. Hy vọng mọi người đừng trách móc. " Biết mình đã hiểu lầm, Giang Tư Linh đỏ mặt, cô ấy đối với Giang Mẹ thật sâu cúi mình , " Thực xin lỗi, là cháu đã hiểu lầm. Giang Nịnh thường xuyên nói cha mẹ của cô ấy có thể là cảm thấy cô con gái, cho nên mới không cần cô ấy. Nghe được nhiều, cháu liền......" Cô ta xin lỗi cúi đầu xuống, khẽ cắn bờ môi mặt mũi tràn đầy hối hận. Trước mắt tiểu cô nương tuổi cùng con gái bà không sai biệt lắm, lại nghe cô nói là bạn tốt của Giang Nịnh, Giang Mẹ trước mắt tựa hồ hiện lên một tiểu cô nương lôi kéo tay của bà, lòng đầy căm phẫn quở trách cha mẹ. Chỉ cần nghĩ đến đây, bà liền không nhịn được khổ sở, ngay sau đó liền sắc mặt trắng bệch ôm lấy ngực. Bởi vì mất con gái, tinh thần Giang Mẹ không tốt lắm, trái tim cũng có chút tật xấu. Sự tình Giang gia cũng trên cơ bản cũng không thể làm chủ, chỉ sợ kích thích bà ấy nghĩ ngợi lung tung bệnh tình tái phát. Lúc này chính là như thế. Giang Mẹ nhịn không được bắt lấy tay Giang Tư Linh, đôi tay này con gái bà cũng đã nắm a? " Không có, không có, hiểu lầm cởi bỏ là tốt rồi, tôi còn muốn cảm ơn cháu bảo vệ Giang Nịnh đâu, làm sao sẽ trách cháu . " Hai người đều nói Giang Tư Linh là bạn tốt Giang Nịnh , Giang Mẹ cũng liền theo bản năng cho rằng như vậy. Mặc lên bạn tốt người thiết, lúc nãy Giang Tư Linh nói thế, thấy thế nào đều giống như vì bạn tốt mà bất bình. Phòng viện trưởng có chút nhỏ, một đoàn người đứng ở bên trong rất không thuận tiện. Vừa vặn có ‘ bạn tốt’ Giang Nịnh đang ở đây, họ dứt khoát đi theo Giang Tư Linh ý định đến nhìn xem chỗ ở của Giang Nịnh. " Mọi người tới thật không khéo, hàng năm mùa hè Giang Nịnh ban ngày cũng không ở cô nhi viện, tôi cũng không biết cô ấy làm cái gì, mọi người nếu muốn gặp cô ấy, sợ rằng phải chờ tới chín giờ tối thời điểm cô nhi viện khoá cửa. " Chuyện này toàn bộ cô nhi viện không sai biệt lắm cũng biết, Giang Tư Linh cũng không có tất yếu giấu diếm. Cô ta lúc nói lời này còn hơi vểnh môi, coi như rất không cao hứng bạn tốt có chuyện gạt cô ấy. Bất quá, sau đó cô ta lại nở nụ cười, thò tay chỉ vào phía trước tầng nhỏ ba lầu . " Bên kia chính là ký túc xá nữ sinh, mọi người nhiều người, lại có nam sĩ, tôi đề nghị mọi người không ở ký túc xá đợi cô ấy. " Như là nghĩ đến cái gì, cô ta cắn cắn môi, một bộ dáng do dự . " Cô có lời gì cứ việc nói thẳng, có thể giúp đỡ chúng tôi nhất định giúp. " Mỗi khi thấy các tiểu cô nương tuổi này, Giang Mẹ đều nhịn không được đem các cô liên tưởng đến con gái của mình. Nhất là các cô bé ây gặp phải thời điểm khó khăn, Giang Mẹ đều ra tay giúp đỡ. Ý nghĩ của bà ở bên trong, hôm nay bà trợ giúp người khác, cũng hy vọng thời điểm con gái mình gặp khó khăn sẽ có người đứng ra giúp. " Kỳ thật, mọi người cũng có thể đi đến quán bar ở thị trấn nhỏ dưới núi hay khách sạn tìm xem . Tất cả mọi người nói cô ấy đi xuống thị trấn nhỏ dưới núi làm bồi tửu, bất quá tôi tin tưởng Giang Nịnh không phải là người như thế. Tôi cũng không hy vọng mọi người bởi vì chuyện này xem nhẹ cô ấy. " Bồi tửu nói thật dễ nghe, trên thực tế chính là cái gọi là *ba cùng*. Lời nói để lộ ra thú vị rất nhiều, Giang Trạch Khôn nhịn không được nhíu mày liếc nhìn Giang Tư Linh , cô ta lời này làm sao nghe được cũng không được bình thường. Lại nhìn tiểu cô nương vẻ mặt bảo vệ bạn tốt, chẳng lẽ là hắn suy nghĩ nhiều? Thạch thư ký nhìn Giang Tư Linh mỉm cười: thật là một cô nương có ý tứ. Cô ta đây là ý định đạp cái gọi là‘ bạn tốt’ thượng vị? Chính hắn lăn lộn nhiều năm ngoài xã hội , sẽ không tin có người đơn thuần như vậy. Tuy phát hiện Giang Tư Linh tâm tư không đơn thuần, Thạch thư ký cũng không định nhắc nhở Giang Trạch Khôn, thậm chí hắn còn muốn lúc cần thiết thúc đẩy một chút. Nếu để cho Giang gia nhận nuôi cô gái này, về sau nhất định rất thú vị. Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: khai mở mới, cầu điểm kích ấn vào cất chứa YAA.A.A.., nói không chừng sẽ có ngoài ý muốn kinh hỉ đâu
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang